Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 449




Chương 449:

 

“Anh lại bắt nạt em rồi. Khi nào bố mẹ về, em sẽ mách họ!” Hoắc Cảnh Thanh giả vờ than phiền.

 

“Ồ, ý em nói là, anh nói cho em biết nhé, bố mình chỉ quan tâm đến mẹ mình, và mẹ mình cũng chỉ quan tâm đến bố mình. Nếu em dám mách, anh sẽ bảo bố là em ăn trộm sô cô la Đức mà bố mua cho mẹ. “

 

“Anh … hừ… anh à, hôm nay mỗi mình em ở nhà, có chút cô đơn, nghĩ mình giống như một cô bé không được ai yêu thương, cha mẹ không ở bên, em cảm thấy rất buồn chán. Anh, hay anh đưa em đến trường của anh đi, xin anh đấy, anh ơi, anh à, được không?” Đột nhiên tiểu quỷ trở nên ngọt ngào, bộ dạng đáng thương nhìn Hoắc Cảnh Hiện.

 

“Không, chiều nay anh có lớp nên không đưa em đi được.” Hoắc Cảnh Hiên lập tức từ chối. Ai mà biết được tiểu công chúa nhà cậu sẽ gây ra chuyện gì.

 

“Anh, em phải nói với mẹ rằng khi anh ở nhà không chăm sóc em, chỉ mải mê yêu đương, chẳng quan tâm em ăn uống như nào, có bệnh tật gì không.” Nói xong, cô bĩu môi ứa nước mắt, tủi thân nhìn Hoắc Cảnh Hiền.

 

Hoắc Cảnh Thanh nhắc tên Hà Vân Phi, cô không tin là cậu sẽ không cho cô đi.

 

“Được rồi được rồi, đi thì đi, cấm có được mang phiền phức cho anh mày đấy, nghe rõ chưa.” Hoắc Cảnh Hiên lạnh lùng nói. Con gái đúng là đáng ghét, con gái phiền phức lại càng ghét.

 

“Rồi rồi rồi, đợi em thu xếp một tí rồi đi cùng anh, không được nuốt lời đấy, ai phạm quy là chó. Nghe thấy không hả Hoặc Cảnh Hiên, ai phạm quy là chó đấy nhé!” Cô lớn tiếng nói.

 

“Thế có đi không, không đi thì anh mày đi đây, ở nhà mà chơi một mình.”

 

Hoặc Cảnh Hiên mất kiên nhẫn, đúng là giống cô gái nào đó thật đấy, kỳ cục hết chỗ nói. Chỉ là sao tự nhiên cậu lại nghĩ đến Thẩm Vân nhỉ, từ lúc bị cô vả cho một cái hai người đã ít gặp mặt rồi, ai mà biết được sao tự nhiên lại nghĩ về cô ấy. Thôi bỏ đi, con gái đúng là quá rắc rối.

 

Hoắc Cảnh Thanh vẫn đang học cấp ba, bình thường rất ham chơi, Mỗi khi có mặt Hà Vân Phi và Hoắc Minh Dương con bé cũng rất biết cách kiềm chế, thế mà giờ còn không thèm đi học luôn rồi.

 

Lên xe xong Hoắc Cảnh Thanh rất mong đợi, hai mắt híp cả lại.

 

“Nếu bố mẹ biết em lại thừa dịp họ đi vắng mà trốn học, coi chừng về sẽ đánh em đấy. Hoắc Cảnh Hiền lái xe, trong lòng rất phiền não về cô em gái này.

 

“Chắc là không đầu ha?” Hoắc Cảnh Thanh chớp chớp mắt, vẻ mặt thuần khiết vô hại: “Lúc trước bố mẹ cũng không phải không biết chuyện em trốn học sao, vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua còn gì.

 

Mặc dù thỉnh thoảng cô bé có làm những điều khiến Hoắc Minh Dương không thể chịu đựng nổi, nhưng Hà Vân Phi vẫn sẽ bênh vực đứng về phía con gái mình. “Rồi rồi, bà cô của tôi ạ, em thì giỏi rồi, giỏi lắm cơ. Hoặc Cảnh Hiên liếc mắt nhìn Hoắc Cảnh Thanh, trong lòng thầm thở dài, cậu thật sự hi vọng có người có thể quản được đứa em gái trời đánh này của mình.

 

Xe chạy băng băng trên đường. Trường của Hoắc Cảnh Hiên là trường đại học nổi tiếng nhất thành phố Giang Ninh, nằm ngay giữa trung tâm thành phố.

 

Hoắc Cảnh Thanh dọc đường đi vô cùng vui vẻ, khuôn mặt thanh tú cười tươi như hoa.

 

Phải biết rằng đây chính là lần đầu tiên Hoắc Cảnh Hiện đưa cô đến trường của anh! Lần đầu tiên có thể không hào hứng ư?

 

“Kit”

 

Xe dừng lại trước cổng trường, hiện tại đã là giữa trưa, rất nhiều học sinh ra vào nên ngay khi xe của Hoắc Cảnh Hiên dừng ở cổng trường đã có rất nhiều người đứng lại ngó nghiêng.

 

Bình thường Hoắc Cảnh Hiên cũng được tính là nổi tiếng nhất trường, bây giờ cậu lại công khai đưa một cô gái đến trường, lại còn rất thân mật khiến mọi người đều kinh ngạc.

 

Hoắc Cảnh Thanh vừa xuống xe đã chạy ngay đến bên cạnh kéo chặt cánh tay Hoắc Cảnh Hiền.

 

Hoắc Cảnh Hiên không nói gì, hai tay đút túi, vẻ mặt lãnh đạm.

 

Mà hành động của cô lại khiến một nhóm người đang hóng hớt phải bàn tán xôn xao.

 

“Chu cha, cô gái đó … cô gái đó thực sự năm lấy cánh tay của Hoắc Cảnh Hiên kìa, tôi có nhìn lầm không vậy?”

 

“Hâm mộ ghê – Cô gái đó liệu có phải là bạn gái của Hoắc Cảnh Hiên không!”

 

“Nhìn ngây thơ như vậy chắc chắn là học sinh cấp ba, bây giờ toàn là học sinh cấp ba công khai đến đây quyến rũ cậu Hoắc, chậc chậc, đúng là không nên trông mặt mà bắt hình dong.”

 

Xung quanh phần lớn đều là con gái, bởi vì thân thể của Hoắc Cảnh Hiền không phải dạng vừa nên những cô gái đó đều túm năm tụm ba nhỏ giọng thì thầm, giọng điệu rất khó chịu.

 

“Thẩm Vân, đó không phải là cái anh Hoắc Cảnh Hiên luôn bắt nạt cậu sao?” Phương Mục cũng cùng Thẩm Vân đứng trong đám người, kéo Thẩm Vân nói nhỏ: “Bây giờ anh ta lại còn đưa bạn gái đến trường.

 

Phương Mục không có ấn tượng gì với Hoắc Cảnh Hiên, phần lớn là vì ở trường Hoắc Cảnh Hiện luôn bắt nạt Thảm Vân, lại còn hay ức hiếp Thẩm Vân nữa.

 

“Ừ.” Thẩm Vân không nói gì, dù sao cậu ta có bạn gái hay không cũng chẳng liên quan gì đến cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.