Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 441




Chương 441:

 

“Nếu em dùng cách tối qua để xin lỗi thì anh không ngại em gây chuyện thêm mấy lần nữa đâu.” Giọng điệu vui vẻ của Hoắc Minh Dương vang lên bên tại Hà Vân Phi, khiến cô xấu hổ muốn giơ tay đánh anh, nhưng lại bị anh nhân cơ hội nắm lấy tay chạy trên bãi cát, bé Hiền ở phía sau chạy đuổi theo, bãi biển đầy ắp tiếng cười của ba người.

 

“Nhớ là nghiêng người về phía trước, cứ theo sóng biển mà lên xuống nghiêng người nhé, không được đứng thẳng, nếu không sẽ rất dễ bị ngã. Nào, em thử đi.” Hoắc Minh Dương đưa ván lướt cho Hà Vân Phi.

 

Hà Vân Phi nhìn mọi người đang vui vẻ lướt sóng trên biển với vẻ mặt cay đắng, Hoắc Minh Dương dứt khoát thuê thêm một tấm ván lướt, nằm lấy tay Hà Vân Phi lướt nhanh trên biển mà không có chút trở ngại nào, Hà Vân Phi gần như quên rồi nên không còn sợ như thế nữa, cảm giác thích thú khi lướt sóng khiến cô dường như quên đi tất cả những buồn phiền, cô cười lớn theo làn gió biển dễ chịu, trong lòng tràn ngập hạnh phúc.

 

Hai người chơi cũng đủ rồi, Hoắc Minh Dương lại bờ để dạy bé Hiền bơi, nhân lúc cậu nhóc đang ra sức duỗi chân thì anh đưa Hà Vân Phi cùng đến bãi cát nhặt vỏ sò cho cậu nhóc chơi.

 

“Bé Hiền con cầm vỏ sò đi cho em gái con xem đi.” Hà Vân Phi cầm lấy một vỏ sò mình nhặt được, đặt vào tay bé Hiền, nói với cậu nhóc.

 

Bé Cảnh Thanh mới được vài tháng tuổi nên chỉ có thể để người giúp việc bế đi xem họ chơi đùa, có lúc bé Cảnh Thanh vui sẽ cười hihi theo.

 

Bé Hiền nghe thế liền lấy cái vỏ sỏ đến trước mặt bé Cảnh Thanh, bé Cảnh Thanh dường như hiểu gì đó, vung cánh tay lên.

 

Người giúp việc ngồi xổm xuống, bé Hiền bước đến trước mặt bé Cảnh Thanh, đưa tay đặt chiếc vỏ sò vào tay bé Cảnh Thanh đã sớm duỗi ra.

 

Sau khi đưa đồ trong tay cho bé Cảnh Thanh, bé Hiền liền bỏ đi rồi tự mình chơi.

 

Hà Vân Phi ngồi xổm trên bãi cát, những ngón tay trắng nõn của cô đào ra từng chiếc vỏ sò chìm trong cát, rồi đặt từng chiếc dưới ánh nắng so sánh, chỉ để lại những chiếc có đường vân rõ ràng và chưa bị hỏng, những chiếc vỏ sò hỏng còn lại thì bị ném qua một bên, sau đó chuyển đến nơi khác tiếp tục lựa chọn.

 

Mái tóc đen dài của cô hơi ẩm, xổa qua vai, phía trên áo tắm lộ vai, làn da trắng nõn và xương bướm xinh đẹp lấp lánh dưới nắng. Hoắc Minh Dương từ dưới biển đứng lên, cách đó không xa nhìn bóng dáng cô ngồi xổm trên bãi biển, anh không khỏi hơi cong khỏe môi, kiềm lại suy nghĩ muốn đi đến phía trước ôm lấy cô.

 

“Vui không?” Giọng nói Hoắc Minh Dương trầm mà có chút từ tính, hỏi bên tại Hà Vân Phi.

 

“Ừ, rất vui.” Hà Vân Phi không ngừng việc trong tay, vẫn cẩn thận lựa chọn những vỏ sò đẹp để cho hai con.

 

“Vui thì hôn anh một cái.” Nhìn làn da mỏng của Hà Vân Phi, màu mắt Hoắc Minh Dương không khỏi sẫm đi một chút, đặt môi anh lên vai cô, trầm giọng nói.

 

Lúc này Hà Vân Phi quay đầu nhìn anh một chốc sau đó nhanh chóng hôn lên môi anh một cái.

 

“Chỉ có thể thôi à?” Hoắc Minh Dương còn chưa kịp phản ứng, Hà Vân Phi đã rời khỏi môi anh, cái chạm nhẹ còn chưa kịp ở lại trên môi anh đã mờ đi rồi.

 

“Thế.., anh còn muốn sao nữa?” Hà Vân Phi có chút ngại ngùng quay đầu, tiếp tục chọn lựa vỏ sò, không chờ kịp chọn ra một vỏ sò, liền cảm thấy vai mình bị một lực mạnh nằm lấy, bị ép xoay người lại: “Ấy… anh làm gì thế? Ô…

 

Còn chưa đợi cô kịp phản ứng lại, Hoắc Minh Dương đã hôn cô rồi, không khí xung quanh nhanh chóng nóng lên theo hành động của anh. Hoắc Minh Dương vừa không ngừng dùng lưỡi mô tả hình dáng đôi môi Hà Vân Phi, vừa không ngừng trêu chọc cô đáp lại nụ hôn của anh…

 

Cho đến khi Hà Vân Phi bị Hoắc Minh Dương hôn đến không thở được, anh cuối cùng mới buông cô ra.

 

Môi Hà Vân Phi đã hơi sưng đỏ, sắc mặt ửng hồng, đôi mắt to đã sớm phủ một màn sương mỏng. Anh nhìn bộ dạng này của cô, yêu chiều mà vuốt ve khuôn mặt cô, hương vị của cô rất ngon khiến anh không thể kìm lòng được.

 

“Anh phiền quá đi.” Hà Vân Phi cuối cùng cũng tỉnh táo lại, đẩy Hoắc Minh Dương một cái, cả khuôn mặt nhỏ cũng lộ ra chút bực mình. Hoặc Minh Dương đã nếm được vị ngọt dáng vẻ tức giận của Hà Vân Phi, khỏe môi khẽ cong lên.

 

“Hừ!” Hà Vân Phi thấy Hoắc Minh Dương cong khoé môi, càng thêm tức giận, cô lúng túng quay người không để ý tới anh, tiếp tục đào vỏ sò trên cát.

 

“Này, bé Hiền đâu?” Hà Vân Phi đột nhiên nghĩ đến con trai mình, vội vàng hỏi.

 

Hoắc Minh Dương nghe cô nói xong, cũng quay đầu tìm Hoắc Cảnh Hiên lúc nãy còn đang đạp nước trong sóng biển.

 

Mà lúc này trong sóng biển đã không thấy bóng dáng Hoắc Cảnh Hiện đầu.

 

Hai người không hẹn mà cùng đứng lên khỏi bãi biển, nhìn xung quanh. Cả bãi biển dài vô tận, không có một bóng người, cũng không nhìn thấy bóng dáng Hoắc Cảnh Hiền.

 

Hà Vân Phi cuống cuồng, gọi tên Hoắc Cảnh Hiện: “Bé Hiền, Bé Hiền.

 

Hoắc Minh Dương cũng gấp theo, nhận ra chuyện có chút nghiêm trọng thể là liền đi theo Hà Vân Phi tìm khắp nơi trên bãi biển: “Bé Hiền, Bé Hiền, Hoắc Cảnh Hiên.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.