Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 433




Chương 433:

 

Không gian tối tăm, ánh sáng le lói, sinh vật sống cũng không có, con đường này, thật quá bất lực. Diệp Thiến Nhi cảm thấy bản thân đã mơ một giấc mộng rất dài, mơ thấy bản thân bị vứt trong một nơi tối tăm, không có bất cứ ai, không có Tư Tuấn.

 

Khắp hành lang tràn đầy mùi thuốc khử trùng, nếu không quen quanh năm suốt tháng ở môi trường bệnh viện, đoán chừng có chút chịu không nổi, Tư Tuấn và Diệp Thiến Nhi nằm ở hai phòng khác nhau, y tá bác sĩ đều cẩn thận chăm sóc.

 

Chầm chậm mở mắt, ánh sáng trắng chói lọi vào mắt, Diệp Thiến Nhi vô thức đưa tay trước mặt che bớt ánh sáng.

 

Đây là nơi đâu…cô sao lại ở đây.

 

Diệp Thiến Nhi từ từ ngồi dậy, nhìn ống truyền dịch đang chầm chậm nhỏ trên tay, cô mới nhớ ra chuyện cô và Tư Tuấn bị tông xe.

 

Nghĩ đến chuyện này, Diệp Thiến Nhi giơ tay định rút dây truyền dịch ra, nhưng chưa kịp rút đã bị Doto ngăn lại.

 

“Làm gì vậy, dừng lại.” Doto lớn tiếng ngăn cản Diệp Thiến Nhi, nhìn thấy Doto đi vào, cô mới dường như thấy một tia hy vọng.

 

“Tư Tuấn anh ấy sao rồi?”

 

Giọng cô rất nhỏ, còn mang chút buồn bã và đau lòng.

 

Nếu không phải là cô, Tư Tuấn cũng sẽ không gặp chuyện như thế này.

 

“Còn sao nữa, tất nhiên là tình hình tệ hơn cô rồi, hiện giờ đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, cũng may là cô tỉnh rồi, tôi đã ở đây ba ngày rồi.” Doto giơ ba ngón tay trước mặt cô.

 

“Không được, tôi phải đi xem sao.” Diệp Thiến Nhi nói rồi định xuống giường.

 

“Vẫn là nên đừng qua đó, mẹ Tư Tuấn bên đó đang tức điên đầu đó, với cả ả trà xanh đó cũng tới rồi.” Tư Tuấn đã quá rõ tình hình của Diệp Thiến Nhi.

 

Nghe đến việc Lâm Hân Hân cũng ở bên đó, Diệp Thiến Nhi chợt dừng lại.

 

Mẹ Tư Tuấn trước giờ luôn thích Lâm Hân Hân hơn cô, sợ bây giờ bà sẽ không nghe nổi lời cô nói rôi.

 

Doto nhìn thấy cô tự nhiên ngày người, cũng không nói gì, ngồi bên cạnh cô một lúc rồi rời đi.

 

Diệp Thiến Nhi xuống giường đi hỏi thăm tình hình bên Tư Tuấn, rồi đi qua phòng anh, trong phòng bệnh có mẹ Tư Tuấn, và cả Lâm Hân Hân. Vì lịch sự, Diệp Thiền Nhi vẫn gõ cửa một chút, mẹ Tư Tuấn nghĩ là y tá đến thay băng, bèn có chút than thở nói ra: “Thay băng sao trễ thế này mới tới, đã mấy giờ rồi.”

 

Diệp Thiến Nhi bước vào phòng, có chút ngại ngùng: “Bác gái, Tư Tuấn đỡ chút nào chưa?”

 

Lâm Hân Hân nhìn thấy Diệp Thiến Nhi bước vào phòng, tự nhiên đổ thêm dầu vào lửa, nói với mẹ Tư Tuấn: “Cô ơi, chính là người phụ nữ này, tự nhiên cô ta lại đòi Tư Tuấn đưa về nhà, nếu không phải do cô ta đưa đi cơm, Tư Tuấn cũng không phải lái xe đưa cô về, cũng sẽ không phải gặp chuyện bị xe tông này, con thấy cô ta chính là sao chồi, con nghi ngờ lúc Tư Tuấn lái xe cô ta đã bên cạnh làm gì đó, khiến Tư Tuấn phân tâm, nên mới xảy ra tai nạn như này, chứ dựa vào khả năng lái xe của Tư Tuấn làm sao có thể gặp chuyện này chứ.”

 

Diệp Thiến Nhi nén cơn giận trong lòng, giọng run run: “Đủ rồi, đây là bệnh viện, không phải nơi cho chó cho mèo đến. Nghĩ đến cảm nhận của bệnh nhân chút được không?”

 

Lâm Hân Hân cười nói: “Diệp Thiến Nhi, tôi thấy cô chính là muốn khiến Tư Tuấn tàn tật rồi, sau đó đến bên cạnh giả vờ hiền thục, cô muốn gả đến hào môn cũng không cần dùng đến thủ đoạn này chứ? Tôi thật quá khinh bỉ cô, cùng là phụ nữ, sao cô có thể lòng lang dạ sói như vậy, đến bây giờ còn giả vờ quan tâm anh ấy, ôi mẹ ơi, ghế t!”

 

“Đôi mắt nào của cô nhìn thấy trong bụng Diệp Thiến Nhi tôi nghĩ đến cách này hả? Cô sao có thể nói được chi tiết như thế, chẳng lẽ cô sớm đã nghĩ đến chuyện này hay chuyện lần này có liên quan gián tiếp đến cô vậy?”

 

Diệp Thiến Nhi không có ý định nhượng bộ, mẹ Tư Tuấn nãy giờ không nói gì cuối cùng cũng mở miệng: “Đủ rồi, muốn cãi nhau bước ra ngoài cãi, còn ra cái thể thống gì nữa, khi Tư Tuấn xảy ra chuyện chỉ có mình Diệp Thiến Nhi cô bên cạnh, tại sao cô lại không bị gì, Tư Tuấn đến bây giờ còn chưa tỉnh lại, tôi khuyên cô lập tức rời khỏi con trai tôi, con tôi bây giờ đã ra nông nổi này, cô còn muốn sao nữa? Nói đi, bao nhiêu tiền, bao nhiêu tiền tôi cũng đưa cô.”

 

Mẹ Tư Tuấn tức điên rồi, lập tức buông lời nói cô.

 

Diệp Thiến Nhi có chút mỉa mai nói: “Lẽ nào bác gái nghĩ rằng mọi chuyện trên đời này đều có thể dùng tiền thương lượng sao? Con một đồng cũng không cần bác đưa, trước khi chuyện này được điều tra rõ ràng, con thấy chúng ta không nên sớm như vậy kết luận. Còn nữa, nếu con cần tiền, lần trước con đã đòi rồi, không cần phải đợi đến bây giờ.

 

Tiền không phải là tất cả.

 

Mẹ Tư Tuấn tức đến da mặt run lên: “Cô, cô, còn chưa gả được đến nhà tôi, cô đã dám nói những lời này với bà đây, sao này còn ghê gớm thế nào nữa.”

 

Lâm Hân Hân vội vã vuốt ngực mẹ Tư Tuấn, tỏi vẻ nhã nhặn: “Dì, không cần phải tức với loại phụ nữ như vậy, huống hồ, xứng với Tư Tuấn chỉ có con thôi, con nhất định cái gì cũng nghe lời cô.”

 

“Hahaha, tốt, có con làm dâu nhà họ Tư cô, chính là phúc đức nhà cô.”

 

Mẹ Tư Tuấn lúc này càng ngày càng thích Lâm Hân Hân, cũng hoàn toàn xem Lâm Hân Hân là con dâu rồi.

 

Diệp Thiến Nhi cũng không tranh cãi gì nữa, quay về phòng bệnh, nghĩ xem lúc nào mới có thể đi thăm Tư Tuấn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.