Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 23




Chương 23: Bị hạ thuốc rồi Roi mây cắt ngang không khí, phát ra

một tiếng động vô cùng chói tai, roi rơi trên

người của Diệp Tĩnh Gia.

Diệp Tĩnh Gia nhíu chặt mày, đau đớn

đến mức thở hổn hển, cắn chặt môi dưới, mồ

hôi lạnh trên trán túa ra.

“Thân là con dâu của nhà họ Hoắc, mà

lại không biết tuân thủ chuẩn mực đạo đức

của người phụ nữ!”

Diệp Tĩnh Gia lúc này không còn phòng

bị gì nữa, bởi vì cô đau đến mức không còn

sức để nói nữa.

“Lợi dụng quan hệ với nhà họ Hoắc rồi

muốn làm mưa làm gió gì thì làm hả!” vừa

nói vừa vung roi.

“Liên tục đòi tiền, lòng tham không đáy!”

Nói ba câu thì đánh Diệp Tĩnh Gia ba roi.

Đây là tất cả những việc bị dồn nén lại

với nhau trong ngày hôm nay, nên đã chọc

giận đến mẹ Hoắc và không thể không sử

dụng biện gia pháp. Gia pháp của nhà họ

Hoắc được lưu truyền qua nhiều đời và chiếc

roi mây này đã được sử dụng trong nhiều

năm rồi.

Ba đòn này đánh xuống, mẹ Hoắc dùng

hết toàn bộ sức lực, nhà họ Hoäc có thể có

uy thế ở thành phố Giang Ninh, nguyên nhân

là bởi nhà họ Hoắc có gia quy nghiêm khắc,

chưa từng xuất hiện công tử bột, hơn nữa mẹ

Hoäc cũng rất bảo thủ.

Roi cuối Diệp Tĩnh Gia không chịu nổi

nữa nên kêu nên một tiếng, giọng cô vô cùng

thảm thiết.

Lúc này mồ hôi lạnh của Diệp Tĩnh Gia

đã thấm ướt quần áo, cô quỳ trên mặt đất,

nhưng lưng không thể thẳng được, chỉ có thể

bò trên mặt đất, trán gác lên cánh tay trái.

Sau khi gia pháp kết thúc, cơn tức giận

của mẹ Hoäc đã giảm bớt, cũng không còn

sức lực để khiển trách nữa, bà ta bưng tách

trà mà người hầu mang tới, ngồi trên ghế sô

pha từ từ uống trà.

Đợi bà ta uống trà xong, mới liếc mắt

nhìn Diệp Tĩnh Giai rồi nói với người hầu của

mình: “Đỡ cô ta lên lầu”.

Diệp Tĩnh Gia đã đau đớn không còn sức

lực, đôi môi khô khốc phát ra âm thanh như

díu lại với nhau: “Mẹ à, chuyện của em gái

con, cầu xin mẹ đó, giúp…”

Giọng nói của cô rõ ràng là cô rất yếu ớt,

nhưng cô vẫn không quên về việc của Diệp

Thiến Nhi, cô biết rằng tim của mẹ cô không

tốt, chuyện của Diệp Thiến Nhi phải được xử

lý càng sớm càng tốt.

Mẹ Hoắc để chén trà xuống, nhìn cô:

“Nhờ mẹ giúp không phải là không được, con

phải có gì đó để nhờ mẹ có thể giúp con. Khi

nào con không còn là thiếu phu nhân hữu

danh vô thực của nhà họ Hoắc nữa thì mẹ có

thể cân nhắc giúp đến việc giúp đỡ con”.

Không phải hữu danh vô thực, vậy là

muốn danh xứng với thực, nhưng đôi chân

của Hoắc Minh Dương bị tàn tật, làm sao cô

có thể trở thành thiếu phu nhân của nhà họ

Hoắc hiện tại được.

Diệp Tĩnh Giai đổ mồ hôi đầu, nghiến

răng nghiến lợi: “Mẹ, con biết mẹ muốn con

sinh cho Minh Dương một đứa bé. Nếu mẹ

thuyết phục được Minh Dương, con có thể

đồng ý thụ tinh ống nghiệm”.

“Nếu Minh Dương đồng ý thụ tinh ống

nghiệm, thì bất kỳ phụ nữ nào cũng được.

Vậy mẹ muốn con làm con dâu nhà họ Hoắc

làm gì nữa?” Mẹ Hoắc lạnh lùng liếc nhìn

người hầu đỡ Diệp Tĩnh Gia đi lên lầu. .

Lúc này, mẹ Hoäc đã nghĩ ra cách khác.

Sau khi Diệp Tĩnh Gia được đỡ lên lầu, trở

về phòng, điều đầu tiên cô làm là lấy điện

thoại di động của mình ra vào google, kiểm

tra một số vấn đề về việc sẽ bị kết án bao lâu

khi đâm người bằng ô tô và những đơn vị

nào thuê người đã ngồi tù.

Theo những tư tưởng mà mẹ của cô đã

truyền cho cô từ khi còn nhỏ, họ sống sót là

nhờ vào nhà họ Diệp. Chú Diệp bao năm qua

đối xử với cô như con gái ruột của mình, nhất

định phải đền đáp, nhưng lần này cô thật sự

cố gắng hết sức rồi, cô rất sợ mẹ lại gọi giục

có.

Cô nằm trên giường động nhẹ cũng

không dám động, vì nếu cô cử động, lưng sẽ

đau, cô cảm thấy đau nhức như kim châm

muối sát vậy.

Ngoài cửa, Hoắc Minh Dương ngồi xe lăn

nhìn cô đang nằm trên giường, anh vừa rồi

cũng nghe thấy tiềng động, nên mới ra khỏi

phòng làm việc trước giờ để đến phòng ngủ

nhìm cô.

“Cô làm sao thế?”

Diệp Tĩnh Gia quay lại nhìn anh, lại dộng

đến lưng, đau đến nghiến răng nghiến lợi,

vừa rồi cô không khóc, nhưng bây giờ không

hiểu sao, trong mắt cô lại có một tầng sương

mù.

Nhìn thấy cô như vậy, Hoắc Minh Dương

trượt xe lăn tới chỗ cô, vén quần áo trên

người cô lên, vết thương nhìn thấy mà giật

mình trên lưng cô: ‘Mẹ tôi đánh cô sao?”

“Ừ”. Cô thốt ra một âm thanh mũi, yếu ớt.

Biết rõ mà còn cố hỏi, anh bạo lực với cô

cũng không có ít đâu.

Hoắc Minh Dương nhìn cô có vẻ rất uất

ức, vết thương trên lưng cô khiến mắt anh tối

sầm xuống mấy phần, đôi môi mỏng chậm

rãi nói: ‘Nguyên nhân?”

“Chuyện của em gái tôi, với lại hôm nay

tôi nói thêm vài câu với bác sĩ Lữ”. Ngừng

một chút, cô chậm rãi quay đầu nhìn anh:

“Tôi nhiều nhất cũng chỉ nghĩ bác sĩ Lữ thật

đẹp trai mà thôi, thật sự không có nghĩ gì

khác nữa”.

Tán thưởng một chút, liền phải chịu bao

nhiêu tội oan như vậy, thời còn đi học, nhiều

bạn trong lớp thích cô, một ngày đổi một

nam minh tỉnh lại gọi là chồng. Đây là lần

đầu tiên cô để ý đến một người, hơn nữa

thực sự chỉ là sự cảm kích thuần túy.

Hoắc Minh Dương trượt xe lăn đi tìm tủ

thuốc, tìm thấy một lọ thuốc.

Khi anh thoa thuốc cho cô, toàn thân cô

cứng ngắc, anh không lạnh lùng, không nổi

giận đã là hiếm lắm rồi, thậm chí anh còn

chủ động thoa thuốc cho cô.

Thuốc là chất lỏng, nên anh dùng tăm

bông thoa thuốc cho cô, dùng lực rất nhẹ

nhàng. Nhưng cô vẫn thở hổn hển hết lần

này đến lần khác, Hoắc Minh Dương liếc cô

một cái:

“Cố nhịn một chút, lát nữa sẽ không đau

nữa.

Quả nhiên, một lúc sau cô không còn đau nữa

giọng nói của anh rất nhẹ

nhàng, động tác trên lưng cũng nhẹ nhàng,

thuốc thoa trên người khiến cô bắt đầu thấy

lành lạnh rất thoải mái.

Cô ở nhà họ Hoắc tổng cộng bốn ngày.

Ngày nào cô cũng bị thương. Ngày đầu tiên

cô bị va vào đầu, ngày thứ hai thì bị bóp cổ.

Sau đó cô bị xe lăn đè vào ngày hôm qua, và

hôm nay cô bị đánh bằng roi mây. Cô thực

sự có vết thương ở khắp mọi nơi trên người,

cả đời này vết thương đều không nhiều bằng

mấy ngày qua.

“Hoặc Minh Dương, tôi cảm thấy không

chống đỡ được bao lâu nữa rồi, tôi sẽ chết ở

nhà họ Hoắc phải không?” Trong lòng cô

dường như có oán hận, cũng không quan

tâm nữa, lời nói không chút che giấu.

Gọi cả họ tên của anh, giọng điệu cũng

không tốt lắm, ủ rũ nằm trên giường giống

như thể đã mất đi nửa cái mạng.

Hoắc Minh Dương hơi nheo mắt lại: “Cô

hối hận khi không rời khỏi nhà họ Hoắc sao?”

Hối hận? Cô muốn hối hận nhưng không

có lựa chọn nào khác, cô không thể bỏ được

mẹ mình và chú Diệp không lo được, hay là vì

có chút không yên tâm về anh.

“Không”.

Cô nói rất nhỏ, nhưng rất nghiêm túc.

Anh nghe thấy vậy, trong lòng như dậy sóng.

Diệp Tĩnh Gia cắn môi dưới, thì thào nói:

“Nếu tôi không bao giờ rời khỏi nhà họ Hoắc,

chúng ta có thể sống bên nhau cả đời

không?”

Có thể sống bên nhau cả đời không?

Chính anh cũng muốn biết điều đó.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, chị Tiết mang

theo thuốc và một ly nước ấm đi vào, “Thiếu

phu nhân, bà chủ sai chị mang thuốc giảm

đau cho em này. Trong nhà không có thuốc

giảm đau, bà chủ đặc biệt sai người ra ngoài

mua thuốc này cho em đó”.

Diệp Tĩnh Gia hơi ngồi dậy chống đỡ thân

thể, nhận lấy thuốc và nước ấm từ tay chị

Tiết, trực tiếp đưa thuốc vào miệng, uống

một ngụm nước rồi nuốt xuống.

Chị Tiết bưng chỗ nước còn lại ra khỏi

của phòng.

Còn Hoắc Minh Dương thì nhìn chằm

chằm Diệp Tĩnh Gia, đôi mắt trong veo, lông

mày hơi nhăn lại, có một chút trầm ngâm.

Mẹ Hoắc cũng đưa ra lí do cô bị đánh,

hiện giờ còn đặc biệt sai người đi mua thuốc

đem qua đây, ngày mai cô còn phải cảm ơn

với mẹ Hoắc. Tát một cái sau đó lại đưa cho

một quả táo ngọt, ít nhất mẹ Hoắc vẫn sẵn

sàng cho cô một quả táo ngọt để an ủi cô, và

cô sẽ không quá khó khăn khi ở nhà họ

Hoắc. Suy nghĩ như vậy là cô đang tự an ủi

bản thân mình.

Hồi lâu, cô mới chú ý tới ánh mắt của

Hoắc Minh Dương, Diệp Tĩnh Gia nhìn anh,

ánh sáng trong phòng vẫn có chút yếu ớt,

nhưng cô biết chắc anh đang nhìn cô, “Anh

nhìn tôi làm gì?”

“Thuốc giảm đau trong nhà chưa bao giờ

thiếu”. Anh nói nhỏ.

Từ khi bị tai nạn xe cộ, trong nhà không

bao giờ thiếu thuốc giảm đau.

Diệp Tĩnh Gia cũng có chút hoang mang,

hôm nay bác sĩ Lữ còn kê một ít thuốc giảm

đau cho cô, hôm qua cô cũng kiểm tra hộp

thuốc trong nhà, chắc chắn là có.

Nghỉ ngờ này bên Diệp Tĩnh Gia năm

phút, cho đến khi ý thức của cô bắt đầu yếu

đi, và cơ thể cô trở nên khó chịu, nóng lên và

cô bắt đầu không thể khống chế bản thân

nữa rồi.

Hoắc Minh Dương đã nhận thấy điều đó

khi Diệp Tĩnh Gia uống viên thuốc đó, nhưng

cô đã uống thuốc quá nhanh và anh không

có thời gian để ngăn nó lại.

Sắc mặt cô ửng hồng, đôi mắt quyến rũ

lay động, còn có chút bọ dạng đáng thương,

thân thể bắt đầu vặn vẹo, da thịt hồng nhuận

dường như vắt ra nước, dáng dấp tinh xảo,

cùng với tiếng rên rỉ trầm thấp.

Tất cả những điều này khiến một người

đàn ông bình thường không thể cưỡng lại

được.

Diệp Tĩnh Gia như có lửa đốt trong người,

nó hành hạ cô, cô cởi hết quần áo ra nhưng

vấn không thoát ra được.

Hoắc Minh Dương kéo chăn bông trên

giường đắp lên người của Diệp Tĩnh Gia,

bỗng nhiên cơn giận dữa rơi gần lên trán anh,

tiếng gầm gừ tức giận: “Chết tiệt!”

Thuốc do mẹ Hoặc sai người đưa tới, mẹ

Hoäc đang cảm thấy Diệp Tĩnh Gia quá tệ, bà

đã nói nhiều lần nhưng Diệp Tĩnh Gia không

nhận ra mình nên làm gì, không coi mình là

vợ của Hoäc Minh Dương.

Mẹ Hoắc mong Hoắc Minh Dương sớm

có con, cũng để sớm yên bề gia thất. Bị chính

mẹ ruột của mình gài bãy, là loại cảm giác

như thế nào?

Diệp Tĩnh Giai kéo lấy tay anh, xoa xoa cả

người anh, không quan tâm đến vết thương

trên lưng, miệng cô chỉ khẽ kêu lên: “Nóng

quá, tôi khó chịu quá”. Cô xoa nắn từng tấc

thịt trên người anh, Hoắc Minh Dương cảm

thấy dường như đêm nay anh trốn không

thoát được rồi.

Thuốc này hiệu quả như mạnh như nào,

chỉ trách mấy viên thuốc mang tới Diệp Tĩnh

Gia đều đã uống hết.

“Diệp Tĩnh Gia, tỉnh táo lại đi!” Sự tỉnh táo

của anh đang trên đà tan rã, anh đưa tay lên

chạm vào má cô.

Diệp Tĩnh Gia thoáng hiện lên một tia

tỉnh táo, cũng biết người trước mắt là Hoắc

Minh Dương, còn lại chỉ biết toàn thân nóng

bừng khó chịu, thân thể giống như bị hàng

ngàn con kiến cắn, tê dại, ngứa đến khó mà

chịu được.

Cô vén chăn bông trên người lên, lại bị

anh đắp lại, cô tìm kiếm sự mát mẻ trên

người anh, anh lại tránh ra.

Sau một trận giằng co như vậy, Diệp Tĩnh

Gia bắt đầu khóc như một đứa trẻ không

được ăn kẹo: “Nóng quái! Khó chịu chết đi

được. Tôi không thoải mái, anh giúp tôi có

được không?”

Ngập ngừng gắt quãng nói cho hết câu,

mang theo ý cầu xin.

“Cô bây giờ không biết mình đang làm gì,

đợi sau khi qua đi, cô sẽ hối hận đấy!” Hoắc

Minh Dương đè chặt hai tay không cho cô

động đậy.

Nhưng Diệp Tĩnh Gia không có tay để cử

động, thì vẫn còn các bộ phận khác trên cơ

thể cũng có thể cử động được, cô đứng dậy

từ trên giường ngồi thẳng vào lòng anh.

Nhìn anh với đôi mắt mờ ảo và quyến rũ,

dụi vào mặt anh, như thể cô đã tìm thấy sự

mát mẻ, cô hài lòng và tham lam sự mát mẻ

này, cô muốn nhiều hơn và nhiều hơn nữa.

Anh nắm hai tay cô, anh chỉ có một tay

rảnh để có thể ngăn cô lại, anh muốn xé nát

cô ra nhưng lại lo lắng về vết thương trên

lưng cô.

Dường như anh ấn vào tay cô rất đau,

trong mắt cô còn có lệ nhưng cô không

khóc. Không có tay, cô cúi đầu, dùng răng cởi

từng cúc áo của anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.