*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 165: Dẫn Diệp Thiến Nhi đi dạo phố, quả là một dịp hiếm có
Diệp Thiến Nhi vòi vĩnh: “Chị ơi, đi thôi, lát em còn muốn đi mua bánh ngọt nữa.
Diệp Thiến Nhi rất thích tiệm bánh ngọt nọ, tiệm đó làm bánh ăn lúc nào cũng ngon cả. Nhưng có điều là cửa tiệm ấy chỉ bán đến chín giờ tối, có lúc đến mua đã hết hàng rồi.
Biết Diệp Thiến Nhi thích bánh ngọt ở cửa tiệm kia, Diệp Tĩnh Gia đồng ý ngay tắp lự: ‘Ừ” “Vậy hai người đi nhanh thôi, buổi tối tôi còn phải đưa cô ấy vê.” Domoto Sakura nói một cách thẳng thừng.
Cô ấy sẽ không định thả Diệp Thiến Nhi đi đâu, bây giờ cô ấy cân Diệp Thiến Nhi phối hợp để nghiên cứu ra loại thuốc để chữa căn bệnh này.
Nghe vậy, Lữ Hoàng Trung vội vàng ngắt lời Domoto Sakura: “Nào nào, em đừng nói nữa.
Lữ Hoàng Trung không muốn để Diệp Tĩnh Gia phải lo lắng, vì vừa rồi Diệp Tĩnh Gia còn nói muốn dẫn Diệp Thiến Nhi đi thư giãn một lúc.
‘Sao lại không cho em nói!” Domoto Sakura trê môi, từng lời nói và cử chỉ đều có nét gì đó khá giống với Lữ Hoàng Tâm.
‘Không có gì đâu, cô Sakura, tôi có thể đi với em gái tôi một lúc được không… Diệp Tĩnh Gia nhìn vê phía Domoto Sakura, nói bằng giọng đầy câu xin.
Thấy Diệp Tĩnh Gia phải đi xin xỏ người ta để được dẫn mình đi chơi một lúc, trong lòng Diệp Thiến Nhi cảm thấy khá phức tạp, bản thân cô ta cũng không biết nguyên nhân. Cô ta hất hàm nói: “Chị muốn đi với em à, đi đi, nhưng em không thích đi với chị đâu.
Lời nói của Diệp Thiên Nhi rất cay nghiệt, đây cũng không phải lần đâu tiên cô ta hành động kiểu vậy. Cô ta đã làm rất nhiều chuyện, nói rất nhiều lời khiến người khác bị tổn thương. Thế nhưng Diệp Tĩnh Gia lại hoàn toàn không trách cô ta, cho rằng cô ta mới còn nhỏ.
Diệp Tĩnh Gia nói: “Em có thể đừng cứng đầu như vậy được không? Ngày mai chị sẽ dẫn em đi gặp Chú Bách Nhiên.
“Em nói thật đấy, Diệp Tĩnh Gia, em không muốn đi với chị, sao lúc nào chị cũng muốn bám theo em thế?” Diệp Thiến Nhi cay nghiến mà nói, đến cả Domoto Sakura cũng nghe không nổi.
Lữ Hoàng Trung nhận ra Diệp Thiến Nhi nói vậy là vì không muốn lây bệnh cho Diệp Tĩnh Gia, dường như cô ta đang muốn bảo vệ Diệp Tĩnh Gia.
“Cô tôn trọng tâm nguyện của cô ấy được không?” Lữ Hoàng Trung nói, không biết anh ta đang an ủi Diệp Tĩnh Gia hay là như thế nào.
Nhưng Lữ Hoàng Trung vừa dứt lời đã thấy Diệp Tĩnh Gia như đang rưng rưng nước mắt, như đang cố gắng nhẫn nhịn gì đó.
“Cô Sakura, phiền cô chăm sóc cho em gái tôi nhé.
Nhìn Diệp Tĩnh Gia phải nói trong uất nghẹn như thế, Domoto Sakura cũng thấy hơi đau lòng. Cô ấy không hiểu tại sao Diệp Thiến Nhi lại hay làm tổn thương trái tim người khác như vậy.
“Sao cô lại phải tốt với cô ta như thế chứ?” Domoto Sakura thấy hơi khó hiểu nên hỏi.
“Tôi chỉ có một đứa em là nó, tôi không tốt với nó thì tốt với ai?” Nói rồi Diệp Tĩnh Gia không lên tiếng nữa, sửa sang lại quần áo cho Diệp Thiến Nhị, đeo khẩu trang lên rồi nói: ‘Phiên hai người dẫn chúng tôi đi dạo phố với.” Domoto Sakura gật đầu, dẫn hai chị em này đi dạo phố.
Lữ Hoàng Trung không nói gì cả, trong lòng như có một tảng đá đè nặng trĩu. Không biết tại sao khi thấy Diệp Thiến Nhi nói ra những lời lẽ tệ bạc với Diệp Tĩnh Gia, anh ta lại thấy không vui.
Thấy Lữ Hoàng Trung ủ rũ lạ thường, Domoto Sakura hỏi: “Anh làm gì mà mặt buồn xo thế?” Không hiểu tại sao, khi nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia như thế này, cô ấy lại không thấy khó chịu, nhưng đến lúc thấy nét mặt buồn bã bây giờ của Lữ Hoàng Trung thì lại vậy.
“Không có gì, chỉ là anh cảm thấy Diệp Tĩnh Gia quá đáng thương thôi.” Lữ Hoàng Trung cũng không biết mình đang suy nghĩ gì, lắc đầu gạt ý nghĩ vừa rồi ra sau đầu.
“Ô, anh thương cho cô ấy à?” Domoto Sakura trêu đùa anh ta. Cô ấy không ngờ Lữ Hoàng Trung lại sỉ tình như vậy, sao nay cô mới phát hiện ra nhỉ? “Em thật sự hâm mộ cô ấy quá, sao anh lại thích cô ấy thế?” “Không có nguyên nhân. Thích thì thích thôi.” Lữ Hoàng Trung không hề ngại ngần khi bộc lộ tình cảm của mình. Diệp Tĩnh Gia là một người rất tốt, nên anh ta phải lòng cô, vậy thôi.
“Thôi, anh đừng làm ‘chó đau’ chứ.” Domoto Sakura nói mà không mấy vui vẻ, đi theo ở phía sau: “Gọi tài xế chở hai người đó đi đi, chúng ta ra hàng sau ngồi, em có chuyện muốn nói với anh” Lữ Hoàng Trung thấy Domoto Sakura nghiêm túc như thế thì gật đầu đồng ý. Anh cũng muốn biết Domoto Sakura có chuyện gì muốn nói cho mình biết.
“Sao vậy, có chuyện gì à?” Lữ Hoàng Trung hỏi.
Chẳng hiểu sao anh ta luôn có cảm giác Domoto Sakura sẽ làm ra chuyện mà mình không ngờ tới, và gần như lần nào trực giác của anh cũng đúng.
“Em… Em không nói đâu, em rất cần nói chuyện riêng với anh” Domoto Sakura nói, Lữ Hoàng Trung cũng hiểu ý, chào với Diệp Tĩnh Gia một tiếng rồi ngồi ở phía sau.
Diệp Thiến Nhi nhìn Lữ Hoàng Trung leo lên hàng ghế sau xe của Domoto Sakura, nói: “Chị, chị có tình địch rồi đấy, Domoto Sakura này không phải dạng vừa đâu.” “Em đang nói cái gì vậy, chị và anh †a chẳng có quan hệ gì cả” Diệp Tĩnh Gia vội vàng phủ nhận. Giữa cô và Lữ Hoàng Trung rất trong sạch, sao Diệp Thiến Nhi cứ thích nói bậy nói bạ thế nhỉ? “Lữ Hoàng Trung có chỗ nào không tốt đâu. Nhìn ánh mắt của chị kìa, em cũng sắp tan chảy rồi đây này.” Diệp Thiến Nhi nói một cách phóng đại làm Diệp Tĩnh Gia bật cười.
“Em gọi anh ra có chuyện gì muốn nói?” Lữ Hoàng Trung phá vỡ bầu không khí im lặng.
Anh ta hiểu tính cách của Domoto Sakura, nếu không có chuyện gì thì cô ấy nhất định sẽ không khăng khăng muốn kéo anh ra đây ngồi.
Domoto Sakura đáp: “Em định giữ Diệp Thiến Nhi ở bên mình, em muốn chữa bệnh cho cô ấy” Domoto Sakura cũng học y và học chung một thầy với Lữ Hoàng Trung, xem như đàn em của anh ta.
“Em lại phải làm bài nghiên cứu gì à?” Lữ Hoàng Trung hỏi Domoto Sakura.
Đây là một bài nghiên cứu không thể nào hoàn thành, vì căn bệnh này đã xuất hiện nhiều năm mà chẳng một ai nghiên cứu ra thuốc chữa cả.
Domoto Sakura đáp: “Em… Anh đừng lo, em đã có ý tưởng rồi, chỉ là không biết có thể giữ Diệp Thiến Nhi lại không thôi.” Domoto Sakura nói vậy đã chứng †ỏ cô ấy xem Diệp Thiến Nhi là vật nghiên cứu. Đây là một việc sẽ khiến người bị nghiên cứu rất đau khổ, trải qua rất nhiều đau đớn, rất nhiều người đều không muốn làm vật thí nghiệm.
“Diệp Tĩnh Gia quan tâm đến Diệp Thiến Nhi lắm, chắc chắn sẽ không cho cô ấy làm vật thí nghiệm cho em nghiên cứu đâu.” Lữ Hoàng Trung hiểu tính cách của Diệp Tĩnh Gia, cô rất bảo thủ và truyền thống, sẽ không đồng ý với suy nghĩ của Domoto Sakura.
Cô ấy trả lời: “Đây là cách duy nhất có thể chữa bệnh cho Diệp Thiến Nhị, mặc dù xác suất chỉ có vài phần trăm, thậm chí… Nhưng nếu cô ấy chịu đồng ý làm vật thí nghiệm thì đó sẽ là một cống hiến rất lớn cho y học” Domoto Sakura biết chẳng dễ dàng gì để thuyết phục Lữ Hoàng Trung, thuyết phục Diệp Tĩnh Gia thì lại càng khó khăn hơn nữa, nhưng cô ấy vẫn hi vọng được thử một lần, như vậy có khả năng sẽ cứu được nhiều người hơn.
“Anh nghĩ em nên tìm người khác để làm thí nghiệm” Tuy nói vậy nhưng trong lòng Lữ Hoàng Trung đã hơi dao động.
“Anh cũng biết mà, nhờ người ta cho mình làm thí nghiệm thì chẳng khác gì khống chế họ, lại còn phải tiến hành nghiên cứu trong thời gian dài nữa. Nếu Diệp Thiến Nhi không thể phối hợp, nói không chừng lúc nghiên cứu thành công thì cô ấy đã chết rồi.” Căn bệnh của Diệp Thiến Nhi nặng đến mức độ nào, chắc chắn Lữ Hoàng Trung cũng biết nên cô ấy không nói gì nhiều.
“Ý em là không còn lựa chọn nào khác sao?” Nói xong, Lữ Hoàng Trung bật cười. Quả thật là lý do của Domoto Sakura đã thuyết phục được anh ta.
Domoto Sakura do dự nói: “Thật ra em cũng biết nó khó khăn đến thế nào, nhưng Diệp Thiến Nhi thật sự quá nhát gan.
“Nếu giải phẫu thất bại thì sao?” Lữ Hoàng Trung nói với vẻ hơi lo lắng. Anh †a biết Domoto Sakura đã suy nghĩ kĩ càng, chỉ còn thiếu mỗi cái gật đầu đồng ý phối hợp của Diệp Thiến Nhi thôi.
“Cái đó… Nhưng em đã chuẩn bị cho cuộc giải phẫu này từ rất lâu rồi” Ở nhà Domoto Sakura không thiếu cái gì cả, cô ấy theo nghề y cũng vì đó là niềm đam mê của mình: “Em cũng chẳng biết sao nữa đây, hay là em bợ cô ấy vào phòng giải phẫu?” Nói thì hùng hồn thế thôi chứ Domoto Sakura đâu có dám, nếu không thì cô ấy đã không để bài nghiên cứu bị trì hoãn đến ngày hôm nay rồi.
Lữ Hoàng Trung bất đắc dĩ nói: “Em đừng loi nhoi nữa có được không?” Domoto Sakura lại nói: “Em chịu ấy. Mà anh biết không, có lẽ cô ấy sẽ không sống qua một tháng nổi đâu” Trước khi tới Domoto Sakura đã xét nghiệm cho Diệp Thiến Nhi. Nói xong cô ấy đưa cho Lữ Hoàng Trung một xấp giấy tờ, những thứ này Lữ Hoàng Trung đều hiểu.
Anh ta vội vã lật xem một lượt, nội dung trong xấp giấy tờ này còn đáng sợ hơn anh ta tưởng tượng. Chúng hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh ta. Lữ Hoàng Trung bật thốt: “Sao lại nghiêm trọng thế này!” “Nên không còn lựa chọn nào khác nữa, đành chấp nhận thôi.” Sau khi nói xong, Domoto Sakura cũng phải bật cười. Trên thế giới này có rất nhiều chuyện phải tự trải qua mới biết được nó thế nào.
Cô ấy lại mở miệng nói: “Dĩ nhiên, chúng ta cũng có thể cân nhắc để Diệp Tĩnh Gia ở bên Diệp Thiến Nhi vào một tháng cuối cùng, đoạn thời gian sau đó sẽ tiến hành giải phẫu” Sau khi nói xong, Domoto Sakura cảm thấy hơi lo lắng.
“Được rồi, lát nữa xuống xe anh sẽ hỏi Diệp Tĩnh Gia, xem cô ấy sẽ nói gì, em đừng lo lắng” Nói rồi Lữ Hoàng Trung không bận tâm đến những thứ gì khác mà hoàn toàn tập trung vào những số liệu khá hữu dụng trên tay mình. Còn có rất nhiều thứ anh ta cần phải biết.
“Anh không cần phải nóng ruột thế đâu, thật ra cũng không có nhiều vấn đề lớn, dâu sao bây giờ tất cả những thông tin về bệnh của cô ấy đều ở chỗ em mà” Nếu đến cô cũng không thể chữa trị được thì lo lăng cũng là vô dụng.
“Vậy em nói đi, cô ấy còn bao lâu” Lữ Hoàng Trung nghe cô ấy nói vậy bèn vội vàng hỏi một tiếng.
“Cô ấy… Cô ấy còn có…” Những từ ngữ sau đó nghẹn nơi cuống họng của Domoto Sakura, cô ấy không biết nên nói gì cả: “Anh xem đi, em nghĩ thời gian của cô ấy không còn nhiều đâu.” Kết quả xét nghiệm đều đã năm †rong tay Lữ Hoàng Trung, anh ta nói mình xem không hiểu là nói dối.
Sau khi đọc xong, nhìn chung thì Lữ Hoàng Trung đã hiểu khái quát về bệnh tình của Diệp Thiến Nhi và một vài điều cần phải chú ý. Anh ta lên tiếng: “Anh sẽ cố găng tách hai cô ấy ra, hai người này thật sự không thể tiếp xúc gần với nhau, phải cách ly: “Vâng, em sẽ giấu không cho người khác biết bệnh của Diệp Thiến Nhi” Domoto Sakura cam đoan. Cô ấy phải giấu để tránh việc người khác tẩy chay và xua đuổi Diệp Thiến Nhi.
“Anh không biết nên cảm ơn em thế nào đây.’ Lữ Hoàng Trung vừa mỉm cười vừa nói với Domoto Sakura. Hình như đây là nụ cười đẹp nhất mà anh từng cười với cô ấy thì phải.
“Không cần cám ơn em đầu, đều là chuyện nhỏ cả, đúng lúc gần đây em đang cần để nghiên cứu.’ Domoto Sakura không muốn Lữ Hoàng Trung cười với mình như vậy, quá giả tạo. Cô ấy chê bai: “Lần sau anh cười tươi chút đi, cười kiểu này giả quá đó.” “Ha ha, anh sai rồi. Lần sau anh sẽ không thế nữa” Lữ Hoàng Trung thấp giọng nói. Anh ta nhận ra hành động của mình đang làm Domoto Sakura thấy không vui, nhưng anh ta thật sự không thể kiêm chế được môi mình.
“Đừng có mà lần sau, không được có lần sau nữa đâu.” Bên này, Diệp Thiến Nhi thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn xe của Domoto Sakura, nói: ‘Hình như Domoto Sakura thích Lữ Hoàng Trung lắm, cô ấy cứ nhìn ông anh đó chăm chăm như muốn ăn luôn vậy” “Cái gì vậy, em đừng nói bậy chứ, em làm đầu óc chị xoay vòng vòng rồi đây này” Diệp Tĩnh Gia hơi buồn bực, cô chẳng hiểu trong đầu óc của Diệp Thiến Nhi chứa cái gì mà bao giờ cô ta cũng nói mấy lời vớ vẩn, chẳng biết cô †a đang muốn trêu đùa cho vui hay gì.
“Chị thật sự không biết sao? Gia đình của Domoto Sakura này có thế lực lớn lăm đó, em sợ chị bị chèn ép.” Nói xong, Diệp Thiến nhìn Diệp Tĩnh Gia với vẻ lo âu, không cho rằng cô có đủ khả năng để làm đối thủ của Domoto Sakura.
Diệp Tĩnh Gia lắc đầu, võ Diệp Thiến Nhi một cái. Cô ta ăn đau, hít sâu một hơi.