Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 141




Chương 141: Em đã có ước mơ, sao anh không tiếp tục duy trì!

 

“Đúng rồi, dù sao người tới nhà là khách, không thể nước cũng không mời” Diệp Tĩnh Gia mỉm cười nói với Hoắc Minh Vũ, dáng vẻ như là hiển nhiên không sao cả.

“Chị… Nói đùa sao.” Quả thực không thể †in được, Diệp Tĩnh Gia bị thiểu năng sao: “Chị không cần vậy, người phụ nữ kia cũng chẳng tốt đẹp gì với chị” Diệp Tĩnh Gia không nghe khuyên bảo, bưng trà cho Tô Thanh Anh.

Nhìn bộ dạng hiền thục kia, trước kia cũng không ghét Diệp Tĩnh Gia, hiện tại thấy thật chướng mắt: “Nha, lại còn pha trà, cô khoe địa vị nữ chủ nhân sao?” Tô Thanh Anh không chút khách khí trực tiếp châm chọc.

Diệp Tĩnh Gia hoảng sợ, không biết Tô Thanh Anh sao lại nghĩ vậy: “Tôi không có ý đó, nếu làm cô hiểu lầm, tôi thực xin lỗi.” Diệp Tĩnh Gia thật lòng hướng Tô Thanh Anh nói lời xin lỗi.

Rốt cuộc có một số việc, cô thực sự không nên làm, như hiện tại chuyện này lại làm người khác hiểu lầm.

“Mời trà cô mà cô còn ý kiến, người khác đối tốt với cô là có lỗi với cô sao.” Hoắc Minh Vũ nghe xong lập tức không vui, Tô Thanh Anh rốt cuộc dây dưa không dứt, bộ dáng Hoắc Minh Dương tỏ vẻ còn thích, ánh mắt thật kém: “Anh nhìn xem cô ta đối với chị dâu như thế sao.” Hoắc Minh Dương một câu đều không có nói, lẳng lặng nhìn, anh muốn nhìn phản ứng của Diệp Tĩnh Gia: “Diệp Tĩnh Gia cũng chưa nói gì, em nói gì chứ.” Câu nói kia làm anh ta không nói nên lời.

May mắn Diệp Tĩnh Gia kịp thời giúp anh †a giải vây: “Không có gì, tôi dẫn anh ta đi nấu cơm.” Vừa rồi Diệp Thiến Nhi choáng váng đầu óc, mới nhớ tới chừ hỏi thăm Từ Thanh Lam.

“Chuyện gì?” Hoắc Minh Vũ không biết cho Diệp Tĩnh Gia bỗng nhiên tìm hắn làm cái gì.

“Uy, tôi hỏi cậu, Từ Thanh Lam đâu…” Diệp Tĩnh Gia thở dài một tiếng, nói nhỏ, thật cẩn thận hỏi Hoắc Minh Vũ, sợ Hoắc Minh Dương nghe thấy sẽ không vui.

Tô Thanh Anh còn có chút buồn nhìn Hoắc Minh Dương liếc mắt một cái: “Bọn họ làm gì chứ?” Không thể hiểu được.

“Không biết a, cô không cần lo.” Anh cười nhìn Tô Thanh Anh, Tô Thanh Anh mặt đỏ lên quay đi, dù là bao lâu, ánh mắt của Hoắc Minh Dương, luôn làm nàng thẹn thùng.

Biết tính tình Hoắc Minh Dương, Tô Thanh Anh cũng không nói cái gì, cũng không kiên trì, nói những gì cần, nói những gì anh ta muốn nghe: “Kỳ thật em biết tính tình của anh, cũng biết anh thích cái gì không thích cái gì, nhưng hiện tại em muốn nói, em rất thích anh, anh có thể thích em một chút được không?” Tô Thanh Anh đột nhiên thổ lộ, làm Hoắc Minh Dương không biết tiếp nói cái gì, anh không muốn nói cự tuyệt tàn nhãn nói, cũng không có cách tiếp nhận, rốt cuộc hiện tại anh đã có vợ…

Dù cho anh không thừa nhận, Diệp Tĩnh Gia cũng danh chính ngôn thuận là vợ anh.

“Em không cần náo loạn, thật vất vả mới có hôm nay.” Hoắc Minh Dương không nghĩ sẽ thay đổi, anh cũng không cự tuyệt, chỉ là khuyên Tô Thanh cứ hoàn thành ước mơ của có.

Tô Thanh Anh biết ý Hoắc Minh Dương, hiện tại trong lòng anh có dao động, có thể chấp nhận sự tồn tại của Diệp Tĩnh Gia, vì Diệp Tĩnh Gia do dự lâu như vậy.

Bỗng nhiên cô tức giận, nhưng không thể đổ lên người Hoắc Minh Dương, người đàn ông cô không thể trêu vào: “Minh Dương, anh nghe em nói, lúc trước ngươi là anh muốn em theo đuổi ước mơ.” “Nhưng là hiện tại em đạt được ước mơ, vì sao anh không thể duy trì?” Hoắc Minh Dương bị nói đến không có lối thoát, lòng anh muốn nói rõ, nhưng lại không thể nói ra.

Cho tới giờ động lực của anh chính là, nếu anh có thể đứng lên, sẽ trịnh trọng cầu hôn cô một lần, nhưng mà, khi anh thật sự có cơ hội này, anh lại do dự…

“Em biết anh là thích em, anh có thể đừng như vậy không, nghe tiếng lòng chính mình một lần không được sao?” Tô Thanh Anh nói chuyện, đều có chút nghẹn ngào, nếu không thích anh sẽ không trả giá nhiều như vậy, anh là Hoắc Minh Dương, trừ khi yêu sâu đậm, nếu không sẽ không dao động dù chỉ một chút.

“Em biết tôi thích em, em còn vừa bỏ đi như vậy?” Hoắc Minh Dương bỗng nhiên lạnh giọng nói, cảm giác chính anh đã bỏ ra rất nhiều, chân anh bị thương cũng như không bị, thứ anh muốn là Tô Thanh Anh quan tâm anh, Tô Thanh Anh còn không biết ở để biểu diễn.

Diệp Tĩnh Gia từ bên trong đi ra, liền nghe được một đoạn đối thoại, cảm giác như cô đang nghe lén, nên cảm thấy không mấy vui: “Ngại quá, tôi đem trái cây lên, cô nhiều một chút.” Đây là Hoắc Minh Vũ làm, bảo cô đưa một đĩa trái cây lên, tuy rằng không biết là có ý gì: “Hai người đừng nóng giận, đừng cãi nhau nha.” Diệp Tĩnh Gia nói xong, trong lòng không kiềm được cao hứng.

Tô Thanh Anh càng ngày càng đen mặt, sau đeo túi xách lên vai: “Lần sau em sẽ hẹn riêng anh.” Xem biểu tình Hoắc Minh Dương, Tô Thanh Anh liền biết, anh không có hoàn toàn quên cô.

Đó là cơ hội của cô.

“Tôi… Có phải làm sai cái gì.” Tô Thanh Anh đi rồi, sắc mặt Hoắc Minh Dương khó coi, Diệp Tĩnh Gia chột dạ, cô có phải đã làm sai cái gì, nhìn không quá tốt: “Tôi đi ra ngoài.” “Chờ một chút.” Hoắc Minh Dương ngăn cản, nhìn quần áo Diệp Tĩnh Gia: “Lần sau chú ý quần áo.” Diệp Tĩnh Gia t cúi đầu, phát hiện cổ áo rộng ra: “Không để ý lắm.” Cũng không có gì, thuận tay kéo lên, không phải quá hở hang nha, còn không bằng Tô Thanh Anh.

“Cô cùng Minh Vũ nói gì?” Không có gì là có thể giấu diếm được Hoắc Minh Dương, anh đi đến phòng bếp, thấy Hoắc Minh Vũ ghé vào trên bàn phòng bếp, buồn bực nhìn thoáng qua Diệp Tĩnh Gia, anh làm sao vậy nhỉ? “Không biết, nâu rồi.” Ngày hôm qua đến chỗ Từ Thanh Lam, anh ta thiếu chút nữa bị hù chết.

“Làm sao vậy?” “Tối hôm qua Từ Thanh Lam uống nhiều quá, sau đó cậu ta đến chỗ Từ Thanh Lam,cô ấy đã hôn mê bất tỉnh, bình rượu vỡ đầy đất.

May mà không bị thương, mãi cho đến khi Từ Thanh Lam tỉnh, chết sống cũng không chịu buông tay để cậu ta trở về, thật vất vả mới thoát ra được.” Diệp Tĩnh Gia tuy rằng không hiểu Từ Thanh Lam sao lại đem sai lầm đổ lên người cô.

Nhưng vẫn biết một chút, đó là cô ta thật sự thực thích Hoắc Minh Vũ, vì Hoắc Minh Vũ, chuyện gì cũng đều cam tâm trả giá.

“Tự làm tự chịu.” Biết rõ hai người không nên ở bên nhau, ngay từ đầu gặp nhau đều là sai lầm.

Diệp Tĩnh Gia không rõ ý Hoắc Minh Dương trong lời nói, rõ ràng không phải bọn họ sai: “Nếu có thể, tôi hy vọng về sau không cần phạm sai lầm như thế.” Nói xong anh bỏ đi, không muốn thảo luận chuyện này với Diệp Tĩnh Gia.

Không biết nên nói cô đơn thuần hay ngốc, rất nhiều chuyện rõ ràng có thể nhẹ nhàng giải quyết, nhưng khi đến Diệp Tĩnh Gia, anh liền nhịn không được mà cười.

Diệp Tĩnh Gia đơn thuần như vậy , anh không muốn thương tổn, còn nhịn không được muốn bảo vệ, thậm chí cảm thấy, ở bên cạnh anh, Diệp Tĩnh Gia có thể cả cứ đơn thuần như vậy đi: “Không sao cả, nếu có việc cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp cô giải quyết.” Không biết Hoắc Minh Dương nói lời này là có ý gì, Diệp Tĩnh Gia vẫn cảm giác trên mặt nóng lên: “Sao lại nhìn tôi như vậy?” “Nhìn một chút cũng không được sao.” Nói xong Hoắc Minh Dương lên lầu, còn không quên kêu Hoắc Minh Vũ theo.

Đang ở phòng bếp, anh ta cũng chỉ đầu một cái.

“Anh, anh sẽ không thật sự thích Tô Thanh Anh kia chứ, còn chưa từ bỏ ý định?” Hoắc Minh Vũ nói, câu đầu tiên lời là nói về chuyện Hoắc Minh Dương, anh ta không thể tin được Tô Thanh Anh làm bao nhiêu chuyện, mà Hoắc Minh Dương còn thích.

“Cậu quản nhiều như vậy làm gì?” Nhắc đến Từ Thanh Lam, làm cho Hoắc Minh Vũ đau đầu, hiện tại liên quan chuyện của anh, Hoắc Minh Vũ đều quản, suy nghĩ một chút, anh ta vẫn nói tiếp: “Em nói anh biết, vì Từ Thanh Lam biết anh kết hôn, hiện tại tìm có ai hơn anh nên hối hận.” Hoắc Minh Dương nghe vậy, tức khắc không vui, anh thích cùng Hoắc Minh Vũ nói chuyện này.

“Cậu đủ rồi, không biết quản miệng người phụ nữ kia, còn để cô ta đi làm loạn sao?” Diệp Tĩnh Gia nhìn sắc mặt Hoắc Minh Dương, không biết làm sao để Hoắc Minh Dương vui vẻ.

“Được rồi, cậu nói ít đi một câu, đừng có nói lại nữa.” Diệp Tĩnh Gia nói với Hoắc Minh Vũ, trong lòng cô vẫn là chồng quan trọng hơn.

Nhìn vẻ mặt khó xử của Diệp Tĩnh Gia, nhưng vẫn kiên quyết đứng về phía Hoắc Minh Dương, anh ta biết vợ chồng nên vậy, thật là hoàng đế không vội thái giám lại vội.

“Ok, tùy ý các người.” Cô cảm thấy như đang làm người người xấu, đều đắc tội cả hai bên.

Hoắc Minh Dương không biết có phải hiểu lầm cô và Hoắc Minh Vũ nói gì đó, dù sao hiện tại vẻ mặt anh ta không vui, dáng vẻ lười phản ứng.

Hiện tại chuyện Diệp Thiến Nhi mới là †âm bệnh của Diệp Tĩnh Gia, nhanh chóng gọi điện thoại về nhà. “Mẹ.” “Tĩnh Gia, sao lại gọi về, thế nào, bụng có động tĩnh sao?” Giọng nói dì Mai nhẹ nhàng, †âm Diệp Tĩnh Gia trầm lại, chắc chắn bà chưa biết chuyện Diệp Thiến Nhi.

“Dạ, con nhớ nhà, gọi điện thoại cho mọi người, Diệp Thiến Nhi đâu?” Diệp Tĩnh Gia hỏi thẳng, hiện cô rất gấp.

“Diệp Thiến Nhi ra ngoài làm việc, kia con bé càng ngày càng hiểu chuyện.” Di Mai nhanh chóng nói tin vui với Diệp Tĩnh Gia, Diệp Thiến Nhi có thể làm nhà này bớt lo, đó là tin vui nhất rồi.

Trước mắt chính chuyện Diệp Bách Niên qua ngày vẫn dễ dàng, cho nên bà cũng không phải đặc biệt sốt ruột.

Chỉ cần dựa vào Diệp Tĩnh Gia.

“Nó đi đầu làm, gửi số điện thoại cho con” Diệp Tĩnh Gia nghiêm túc, làm gì mai không thể hiểu được: “Làm sao vậy, hôm nay bỗng nhiên quan tâm tới em gái.”Vào truyện  one đọc full nhé. “Không nói nhiều, gần đây mẹ có thấy gì bất thường không?” Diệp Thiến Nhi không phải con ruột của bà, cho nên Diệp Tĩnh Gia không phải thực lo lắng bà đem chuyện này nói Diệp Bách Niên, bởi vì đó là chuyện của hai vợ chồng bọn họ.

“Có chút kỳ lạ, nhưng cũng không có gì đang nói, ngày thường đi sớm về trễ.” Dì Mai nghĩ Diệp Thiến Nhi gần đây có chút lạ.

“Mẹ, con nói với mẹ chuyện này, mẹ đừng sợ.” Diệp Tĩnh Gia nói xong, cảm thấy lo lắng cho sức khỏe của mẹ, lời nói tới miệng lại do dự: “Nói đi, con có chuyện gì, chú Diệp còn chờ uống thuốc.” “Con…” Diệp Tĩnh Gia không thể nói, sợ dì Mai lo lắng: “Khi Diệp Thiến Nhi về nhà thì làm nhiều đồ ăn ngon một chút.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.