*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 137: Nguy hiểm!
Diệp Thiến Nhi bị lừa “Cái gì, sao em lại tới Pháp?” Hughes kinh ngạc với chuyện Diệp Thiến Nhi tới Pháp, chuyện này không có khả năng.
“Không gì tôi không làm được, anh đừng nghĩ nhiều, nói cho tôi biết, anh đang ở đâu, tôi không có gì để đi cả.” Diệp Thiến Nhi sốt ruột, không tìm được Hughes, cô một đồng cũng không có.
“Em ở đâu? Chờ anh đến đón.” Hughes sợ hãi, cố ra vẻ trấn định, gã rất sợ.
Hiện tại, tài sản đã dời đi: “Em yêu, đi, chúng ta tới Anh…” Hughes xoay người nói với bạn gái.
“Sao thế? Cô ta lại đuổi tới đây nhanh như vậy sao?” Không ngờ người phụ nữ kia lại lớn gan như vậy, nói đi theo vậy mà đi theo thật, cô ả nhìn Hughes, muốn thấy trên mặt gã ta có tia thương hại nào không: “Anh có phải thích người phụ nữ kia không, nếu muốn thì sao không cùng ở bên nhau?”
“Em nghĩ gì thế? Mau thu dọn đồ, chúng †a phải đi nhanh, một giờ nữa lên máy bay.” Gã đối với Diệp Thiến Nhi một chút cảm giác đều không có, người phụ nữ đó không có gì thú vị cả, gã ném mãi cũng không được, thực sự rất phiền: “Cô ta tự tìm đến, tài sản của chúng ta cũng chưa chuyển xong hết, em có muốn con chúng ta ra đời trắng tay sao?” Tuy phải đi, nhưng lương tâm vẫn không yên ổn, nhưng nghĩ đến người phụ nữ kia, Hughes ghi hận trong lòng, đều tại cô ta, gã †a cũng đã xong việc.
Ngoài số tiền này ra, gã ta cũng thiếu chút mất mạng.
Diệp Thiến Nhi thực sự không có phương tiện nào để đi, lại gọi cho Hughes: “Anh yêu, anh ở đâu?” “Anh ở đâu được chứ. Em ở đâu? Chờ anh một chút, anh đến.” Hughes nói chuyện điện thoại rất hứng thú, hiện tại gã ta cũng chuẩn bị đi nên không sợ người phụ nữ kia nữa.
Nhìn vợ một bên, gã đi sang một bên nói chuyện điện thoại.
“Anh yêu, nơi này rất lạnh, mau đến đón em” Cô làm nũng với người đàn ông kia, cứ nghĩ gã đàn ông này sẽ thương cô và thông cảm cho cô, nhanh đến với cô.
“Anh đã nói sẽ đến đón, em chờ một chút có được không?” “Anh nói cho em biết khi nào anh mới đến.” Bỗng nhiên bên đầu dây Hughes truyền đến tiếng quảng cáo của sân bay, Diệp Thiến Nhi mở to mắt, gấp gáp hỏi: “Anh yêu, anh đang ở đâu? Anh muốn đi đâu?” Quảng cáo vang lên đột ngột, Hughes biết không thể giấu nữa, cũng sắp đi rồi, dù sao cũng nên để cô ta có chết cũng biết sao mình lại chết: “Tôi muốn đi đâu cũng phải nói cô sao?” “Tại sao? Anh nói yên em, muốn cưới em mà?’ Em cũng đã cho anh rất nhiều tiền, anh đem tiền của em đi đâu?”
Diếp Thiên Nhi luống cuống, cảm thấy bộ dạng kia của gã ta không hề nói dối, không biết nên làm sao, đầu cô bây giờ trống rỗng, “Yêu cô? Yêu cô vì điều gì? Cô hại tôi thê thảm, coi như tiền kia là bồi thường.” Gã hung hăng nói còn tỏ ra khinh miệt, đồ phụ nữ chết tiệt.
Dù tiền nhiều cũng không đổi được tính mạng, người phụ nữ này… Còn muốn hại người ta sống không bằng chết.
“Xong rồi?” Người phụ nữ bên cạnh nhìn Hughes, đang rất vui vẻ, rất nhanh bọn họ được tự do rồi.
“Đúng, đi thôi em yêu, chờ ngày này lâu rồi” Gã ta chăm sóc cô gái kia, những gì không vui đều để lại phía sau, phía trước là ngày tốt đẹp chờ đợi họ “Không có gì sao, cô ta rất đáng thương, hay là để cho cô ta ít tiền, cho cô ta về nhà.” Đều là phụ nữ, cô cũng đang là phụ nữ mang thai, tự nhiên bản thân cảm thấy đồng cảm.
Hughes mỉm cười, vẫn là vợ gã thật tốt bụng, so với Diệp Thiến Nhi tốt hơn gấp ngàn lần: “Không cần, anh muốn cô ta sống không bằng chết, có tiền rồi em có thể chữa bệnh” Đôi mắt của cô bẩm sinh đã bị mù, tuy rằng đôi mắt to tròn xinh đpẹ nhưng chỉ có thể nhìn thấy bóng người mờ ảo, bình thường để cô ở nhà một mình gã luôn không yên tâm, hiện tại tốt rồi, có tiền sẽ chữa được bệnh: “Chờ mắt em tốt hơn, chúng ta sẽ kiếm tiền, làm vài việc từ thiện.” Gã biết vợ của gã rất tốt bụng, cho nên biện pháp này có thể làm cô bớt khổ sở, không vì việc này mà để trong lòng.
“Được”. Cô ta đồng ý, đi theo gã ta, người khác nhìn vào không hề biết mắt cô có vấn đề.
Diệp Thiến Nhi như người mất hồn, ngồi yên tại chỗ. Bỗng nhiên chương điện thoại vang lên: “À? Diệp Thiến Nhi?” “Là tôi, sao vậy?” Diệp Thiến Nhi hoàn toàn sụp đổ, cô không hiểu vừa rồi Hughes nói thế là ý gì.
“Chào cô, lúc trước cô và giám đốc Lâm tổng có từng tiếp xúc với nhau?” Giám đốc Lâm? Nghĩ đến ngày đó, cùng tên mập béo kia, trong lòng Diệp Thiến Nhi nổi từng trận ớn lạnh, cả đời này cô ta chưa bao giờ trải qua thống khổ như vậy: “Tôi biết.” “Ông ta được chuẩn được bị AIDS.” Đầu dây bên kia bệnh viện truyện đến tin dữ, vừa rồi Hughes phản bội cô, hồn phách mất đi một nửa, lại tiếp đến chuyện này hoàn toàn đã làm cho cô triệt để suy sụp.
Giờ đây cô không muốn gì nữa, cô muốn về nhà, phải về nhà.
Dù cho cô về nhà cũng không còn gì, nhưng so với ở đây cô còn có được cảm giác yêu thương: “Về nhà, tôi phải về…” Mấy tên lưu manh đi ngang quá, vừa nhìn thấy Diệp Thiến Nhi hồn phách lên mây: “Ồ, sao vậy người đẹp?” Diệp Thiên Nhi không hiểu họ nói gì, nhưng trực giác cô mách bảo đây là chuyện không tốt: “Tránh ra” Cô duỗi tay ngăn cản bọn họ tới gần. Cô sợ cảm giác này, cô cũng biết được cái gì nên và không nên làm: “Các người muốn làm gì, tôi sẽ báo cảnh sát.” Nhưng cô nói gì bọn họ cũng không hiểu, Diệp Thiến Nhi muốn giãy giụa cũng không còn đủ sức lực, cả ngày nay cô bôn ba đến mệt mỏi.
“Các người rốt cuộc muốn làm gì?” Diệp Thiến Nhi vừa nói vừa khóc nức nở.
“Người đẹp, có muốn cùng chúng tôi đi chơi một chút?” Gã đàn ông kia nói chuyện, nhưng Diệp Thiến Nhi vẫn không hiểu, gã ta nói vài lần, Diệp Thiến Nhi cũng không đáp lại, vừa đói vừa sợ, trên đàn ông trước mặt tuyệt đối không phải người tốt, Diệp Thiến Nhi có thể nhìn thấy.
Điện thoại reo lên, là Hà Thúy Mai gọi, hôm nay bà chưa thấy Diệp Thiến Nhị, lo lắng không biết Diệp Thiến Nhi đi đâu rồi.
Gọi nhiều lần cũng không có ai bắt máy: “Thiến Nhi không nghe điện thoại, có thể xảy ra chuyện gì không?” Diệp Thiến Nhi thường xuyên đi qua đêm không về nhà nên Diệp Bách Niên cũng không thấy có gì nghiêm trọng: ‘Chắc lại ra ngoài chơi, ngày thường nó cũng có nghe điện thoại đâu.” Con gái này của ông, ông cũng không có cách nào với nó.
“Vậy sao?” Trong lòng nghi ngờ, không biết có như ông nói không: “Thôi từ từ gọi lại, chắc là đang có việc.” Diệp Thiến Nhi khóc đến mệt mỏi, cũng không còn cách nào, không tiếp tục giãy giụa.
“Được, gọi đi.” Người này rất dễ nói chuyện, nhìn bộ dáng của Diệp Thiến Nhi, cô gái như thế này có thể bán giá tốt.
Thấy Diệp Thiến Nhi gọi về, dì Mai rất vui mừng: “Thiến Nhi, dì vừa gọi con nhưng không được, dì và bố con rất lo lắng.” “Con đang có việc, hiện tại đi công tác, không thể tùy tiện gọi điện thoại.” Cô nói dối, nếu không Diệp Bách Niên biết cô bị lừa hơn 10 tỷ, thì đừng nghĩ đến chuyện Diệp Bách Niên tha thứ cho cô.
“Ba con dặn nhớ cẩn thận, cố gắng chăm sóc bản thân, đi làm đi.” Dì Mai nói những gì bà nghĩ, bà rất mong Diệp Thiên Nhi sống tốt.
“Con biết rồi, dì để bó con nghe điện thoại đi.” Diệp Thiến Nhi xém chút khóc nức nở.
“Được được, dì đưa điện thoại cho bố con” Dì Mai vui vẻ đưa điện thoại qua cho Diệp Bách Niên: “Con gái đã tìm được việc.” Bộ dáng vui vẻ này giống nhau Diệp Tĩnh Gia tìm được việc vậy.
“Thật sao?” Diệp Bách Niên cũng vô cùng vui vẻ, ông còn nghĩ cả đời này Diệp Thiến Nhi sẽ không tìm được việc gì: “Công việc gì? Ở đâu, có mệt không? Nếu mệt thì để dì làm cơm cho con nha.” Ông nhanh chóng hỏi tới, cha mẹ lo lắng nhất không phải công việc của con gái kiếm được bao nhiêu tiền, mà có thích hợp không, có vất vả không.
“Dạ, không vất vả, bố phải chăm sóc bản thân cho tốt, con ở đây kiếm tiến.” Diệp Thiến Nhi nghẹn ngào nói chuyện: “Có thể một thời gian dài con không trở về nhà được.” Thật sự, trong khoảng thời gian tới cô không muốn về nhà, nghĩ vậy, lòng cô mất mát: “Con sẽ nhớ bố, đến lúc về con về thăm dì và bố, hiện tại con không ở Giang Thành.” Diệp Thiến Nhi buồn bã giải thích, sau đó không nói gì cả.
Hiện tại cô nói gì cũng vô ích, có nhiều chuyện có thể giấu thì cứ giấu: “Đúng rồi, bố để dì chuẩn bị tiền cho con, con ở đây làm việc tháng đầu tiên nên không có tiền.” Hiện tại ở nơi xa lạ này, cô không có tiền sẽ không sinh hoạt được.
“Được, lát nữa bố để dì gửi tiền cho con.” Ông biết Diệp Thiến Nhi tiêu xài phụng phí, dù đi làm thì tiền trong tay chắc cũng không đủ dùng.
Cúp máy, Diệp Bách Niên nói: “Diệp Thiên Nhi khác xưa nhiều quá, trước khi không ngoan như vậy, bà xem hiện tại thì…” Ông chợt nhớ về lúc trước rồi cũng không nói nữa, Diệp Thiên Nhi bây giờ cũng khác rồi: “Bà đừng lo lắng nhiều, Diệp Thiến Nhi rất lợi hại.” Nói xong thì cả người đều vui vẻ, Diệp Bách Niên cũng xem như bớt đi lo lắng.