Yêu Phải Một Kẻ Khốn

Chương 38: Chiếc hộp




...TẤT CẢ NHÂN VẬT, SỰ KIỆN, TÌNH TIẾT ĐỀU LÀ HƯ CẤU...

Quả là sự thật luôn khiến người ta phải đau lòng, Ba Lâm nhìn vào tờ hồ sơ lại có chút cảm giác hối hận.

Không biết là do bản thân đã lựa chọn sai, hay là do Mị Dương không thể chấp nhận được.

Nhìn Mị Dương mắt ước đẫm, nằm trên giường lại cảm thấy bản thân thật ngu ngốc. Lại nghĩ đến ngày hôm nay quá đơn giản, nhưng mọi thứ dường như lại nằm ngoài kiểm soát.

Chỉ đành đợi một thời gian, an ủi và trò chuyện. Hành động và lời nói hôm nay chẵng giống Mị Dương chút nào.

Hoảng loạn và tuyệt vọng, Ba Lâm có ngờ cũng không ngờ được rằng chuyện lại đến nước này.

Anh nhìn vào chiếc hộp trên tay lại có chút tiếc nuối, nhẹ đặt chiếc hợp xuống. Dường như hôm nay anh đã có dự định gì đó với chiếc hộp này.

Nhưng lại không thể thực hiện được, chỉ đành đặt nó ở canh giường Mị Dương, ngắm nhìn nó và Mị Dương đang say giấc.

Chiếc hộp trắng hồng, có những nét loang màu nhẹ nhàng lại được điểm tô vài bông hoa khô, và được buột lại rất chỉnh chu.

Anh nhẹ đưa tay vuốt ve gương mặt đỏ ửng và đôi mắt ước đẫm ấy, gương mặt có chút buồn bã.

Sau khi quang sát xung quanh, Ba Lâm luyến tiếc sau cánh cửa, nhìn Mị Dương hồi lâu lại thở dài bước ra bên ngoài.

Cẩn thận kéo màng, và cửa cẩn thận, không để lại lời nhắn nào đã chuẩn bị rời đi. Dường như anh có chút không cam tâm, và dường như đã lâu anh mới có chút cảm giác này.

Cái cảm giác như sắp đạt được thứ gì đó, nhưng lại để hụt mất ngay trước mắt, dường như nó rất khó chịu!

"Anh xin lỗi! Anh đã không cố ý làm như thế!"

Ba Lâm cúi gầm mặt, lại nhẹ ngước nhìn cửa sổ đang sáng đèn. Rồi lại âm thầm rời đi, để lại sự tiếc nuối nhỏ bé bên cạnh Mị Dương.

Dường như anh còn rất nhiều đều muốn nói trong hôm nay đều mà anh thấy quan trong nhất. Và sẽ là thứ khiến anh hối thận nhất ngày hôm nay.

Nhưng anh cảm thấy những lúc như thế này có lẽ nên giữ mọi thứ ở trong lòng thì sẽ tốt hơn!

Không biết đã qua bao lâu, Mị Dương bị đánh thức bởi ánh sáng chói mắt, nhẹ mở đôi mắt nặng trĩu lên.

Là căn phòng quen thuộc, nhưng cảm giác lại khó tả vô cùng, giống như vừa bị cướp đi món quà mà bản thân yêu thích nhất trong buổi tiệc sinh nhật.

Giống như một người nào đó thất hứa với bản thân hay là kể cả việc bị lừa dối và tự bản thân cô lừa dối chính mình.

Đầu tóc có chút bù xù, ánh mắt có chút đờ đẫn như đêm qua đã không chợp mắt được lại có chút phù lên vì đã ngâm trong nước quá lâu.

Ánh sáng ban mai cứ thế lọt qua khe cửa, khiến cho cô dễ dàng nhìn thấy những hạt bụi đang chui vào bên trong.

Cứ như thế nhẹ nhàng đáp xuống sàn hoặc cứ lơ lửng mãi trên không trung.

Mị Dương ngơ ngác nhìn trong vô thức hồi lâu, lại bị giật mình tỉnh lại nhờ tiếng chim ríu rít buổi sớm.

Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, đã quá kích động và nói chuyện không đúng mực với người khác. Và kể cả việc ngất luôn vào lòng Ba Lâm.

Mị Dương có chút ấy nấy vì bản thân hôm qua đã có chút quá đáng, ngước lên trần nhà hít lấy một hơi thật sâu rồi lại nhẹ nhàng thở ra. "Mình...Mình lại sai rồi!"

"..."

Đột nhiên Mị Dương lại bị thu hút sự chú ý vào chiếc hợp nằm trên bàn ngủ cạnh bên.

Sự tò mò lại trồi dậy, nhẹ cầm lấy chiếc hộp đó nhìn ngắm xung quanh "Là....Là anh ấy để quên sao?!"

Đột nhiên ánh mắt đó lại va phải vào dòng chữ ở góc lên phải của chiếc hộp. Mị Dương nhẹ dùng tay chạm vào dòng chữ ấy!

"Mong...Mong Mị Dương sẽ được đôi giày này...Dẫn đến bên cạnh người yêu thương em nhất!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.