...TẤT CẢ NHÂN VẬT, SỰ KIỆN, TÌNH TIẾT ĐỀU LÀ HƯ CẤU...
Không biết là lòng từ bi còn sót lại, hay là do câu nói khi nảy đã động đến một chút ít tâm tình con người còn sót lại. Hắn nữa tin nữa ngờ con người trước mắt nhưng khi thấy Mị Dương đôi mắt ước đẫm cơ thể lại không ngừng run lên.
Và hơn nữa là cái kiểu cách mà chất giọng ấy thốt ra, khiến hắn chỉ đành tin một lần.
"Cô phiền thật đấy! Lần này tôi lại ức hiếp cô một lần nữa rồi!"
Đột nhiên Mị Dương giật mình, bị hắn dọa sợ phải lui lại, hắn đang tháo cúc áo khiến cô sợ hãi mà lui về sau mấy bước. Gương mặt hắn lạnh tanh mắt nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống.
Hắn tiến đến thật nhanh, nắm chặt lấy tay cô kéo mạnh về phía hắn. Mị Dương chỉ biết sợ hãi nhắm chặt mắt thầm chửi hắn là tên khốn không giữ lời.
"...."
Không cảm thấy hắn làm gì thêm, cô mới từ từ hé đôi mắt ra nhìn hắn. "Cô nghĩ tôi sẽ làm gì cô à?"
Giọng điệu khinh bỉ, chân mày hắn nhếch lên như đang cười thay cho khuôn miệng. Đều ngạc nhiên là cái áo vest kia hắn đã khoát lên người cô.
Chưa kịp định hình, Tư Thành đã dùng đôi tay đầy gân xanh và vết chai thô bạo chạm vào mặt Mị Dương. Tay còn lại hắn nắm chặt lấy bờ vai nhỏ, không ngừng xoa đi xoa lại, lau đi nước mắt trên má cô.
Tuy hành động có chút bạo lực nhưng cũng như xem hắn còn có chút tình người. Rồi đôi mắt kia lại tỏ ra vẻ phiền phức, khi nhìn thấy đôi chân kia.
Đôi chân nhỏ hơn chân hắn rất nhiều, đối diện lại như cả chân của trẻ con!
Mấy ngón chân đang co quắp lại với nhau vì lạnh, tuy vậy hành động tiếp theo lại khiến Mị Dương hoảng hồn.
Hắn thô bạo nắm lấy cái eo nhỏ, ôm lấy Mị Dương bế cô lên một cách nhẹ nhàng hoàn hảo không một chút động tác dư thừa nào.
Đôi mắt Mị Dương trợn tròn, bên trong như hiện lên nỗi kinh hoàng mà hắn mang đến cho cô. Hắn nẩy cô lên vài lần, khẽ nói. "Ôm lấy tôi không hàng của cô sẽ lộ hết đấy!"
Nghe thế Mị Dương đỏ mặt, có chút gượng gạo nhưng vẫn nghe lời, dụi mặt vào cổ Tư Thành ôm chặt lấy hắn. Hắn lại thừa cơ hội vỗ nhẹ vào mông cô vài cái, kéo mảnh vải còn sót lại che lấy phía dưới.
"Mở cửa!"
Sau hồi lâu, vẫn không thấy hồi âm, Lý Tư Thành vốn là người nói ít làm nhiều, không nhắt lại lần hai. Mị Dương nằm gọn trong người hắn, cảm nhận thấy đôi tay kia đang ôm chặt lấy bản thân.
!!!!!!!
Rầm một phát khiến Mị Dương tim xém rơi ra ngoài thầm nghĩ trời trăng đã rơi xuống chăng?
Mị Dương có chút suy nghĩ lung tung, âm thanh đó đã đánh bay đi mấy cái suy nghĩ đó, khiến cô chỉ phải ngạc nhiên chú ý đến hắn, không ngừng suy nghĩ.
"Anh ta...Anh ta đá cánh cửa....Đá cánh cửa rồi!!!!" Mị Dương lén nhìn, liền giật mình lại sợ hãi dụi vào cổ hắn.
"Cửa làm tệ quá đấy!" Tư Thành hầm hầm chút khó chịu.
Lúc này tên quý tử nhà họ Lưu mới hoảng hồn chạy ra, tên Lưu Thanh Khang, ấp úng nói.
"Ngài Quý Thành!!!! Có chuyện...Chuyện gì thế ạ? Con nhỏ đó làm gì ngài sao!!!"
"Cửa tệ, phục vụ cũng tệ! Nên tôi phải ôm món quà này rời đi thôi!"
Tư Thành lước qua người hắn, nhưng hắn làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho tên nhóc miệng hôi sữa này an nhàng.
Miệng hắn khẽ nhếch lên bước chân dừng lại nghênh ngang nói. "Mai tôi sẽ gặp cha cậu! Để bàn về việc có nên cho cậu đi cải tạo lại không nhé! Tạm biệt!"
Lưu Thanh Khang nghe thế sắc mặt liền có chút khó coi, lại chuyển sang có chút sợ hãi. Khi nghe tiếng bước chân đã xa, hắn không kìm được đấm cho tên bên cạnh một cú thật mạnh.
Tên kia đau đớn gục xuống còn hắn vừa tức vừa lo khi bể kế hoạch lại còn sắp bị cha hắn tẩn cho một trận ra hồn.
Cạch!
Tuy vậy nhưng không biết suy nghĩ hắn thay đổi thế nào lại quay cô như chong chóng lúc thô bạo lúc lại nhẹ nhàng. Bugatti La Voiture Noire trước mắt hắn mở cửa đặt cô vào ghế phụ không nói lời nào mà lên xe chạy đi, hành động tiếp theo khiến cô càng khó hiểu.
Hắn bật máy sưởi, chẵng phải lúc nảy hắn còn kiêu ngạo xem thường hay sao?
Sao giờ lại ân cần chu đáo đến vậy, hay hắn ta là con người đa nhân cách????
Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu Mị Dương, nhưng cô lại không quan tâm tới, chỉ biết cố lấy lại bình tỉnh. Đôi chân lẫn cơ thể đều không ngừng mà run lên bần bật.
"Cô còn lạnh à?!" Lời nói quan tâm đó được đi cùng với gương mặt lạnh tanh chẵng còn chút cảm xúc nào.
Đáp lại hắn Mị Dương chỉ khẽ lắc đầu rồi lại quay sang nhìn bên ngoài.
Dường như lúc này cô mới nhận ra bên ngoài đã có một cơn mưa thật to, dưới đường là lá cây cành cây và rác nằm loạn khắp nơi. Đường thấm nước và cái không khí lạnh lẽo của nước mưa theo khe nhỏ trên kính xe đi vào.
Muốn hít tí không khí, nhưng gió trời lạnh nên chẳng dám xin hắn ta mở cửa kính thêm một tí. Tư Thành đôi chút chỉ liết nhìn Mị Dương một lần rồi lại có chút kinh bỉ ngoắc đi.