Yêu Nụ Cười Của Em

Chương 9




Mộ Thước lại nhìn về phía cậu: "Ông chủ Tô, ông nói nơi này thích hợp để Tiếu Tiếu ngồi sao?"

Cậu tôi lau mồ hôi trên mặt, xấu hổ cười nhận lỗi: "Thật xin lỗi ngài Mộ tổng, chúng tôi không biết Tiếu Tiếu là........"

"Nếu cô ấy không phải là vị hôn thê của tôi thì có thể tùy tiện bị người khác bắt nạt sao?"

"Tôi nghe nói ông chủ Tô năm nay làm ăn không tệ."

Được rồi, anh ấy lại đem việc làm ăn ra uy hiếp cậu tôi.

"Thật xin lỗi, Tiếu Tiếu. "

Cậu tôi là người làm ăn, sớm đã nhìn ra Mộ Thước muốn cái gì, không cần anh ấy nói ra liền nói xin lỗi trước.

"Cậu đúng là người hiểu chuyện."

Nói xong, cậu nhìn về phía mợ.

Mợ ôm hông bị ngã đau, nhe răng trợn mắt nói: "Tiếu Tiếu, con đừng để trong lòng."

"Hừ. "Mộ Thước hắng giọng.

"Mợ xin lỗi, Tiếu Tiếu."

Cuối cùng, Mộ Thước nhìn về phía Tô Lê.

Ánh mắt lạnh như băng.

Tô Lê cắn răng, oán hận nhìn về phía tôi nhưng không chịu mở miệng.

Ha ha, từ nhỏ đến lớn cô ta hãm hại tôi bao nhiêu lần, có lần nào nói xin lỗi đâu chứ?

Lúc trước sau khi cô ta bị đuổi việc, còn tuyên bố muốn làm thịt tôi.

"Thế nào? "Mộ Thước nhướng mày.

Cậu mợ luôn bao che cho Tô Lê, thấy cô ta không chịu xin lỗi vội vàng nghĩ sang chuyện khác: "Mộ tổng, ngồi trước đi?"

Mộ Thước cười lạnh, ngồi bất động trên ghế nhỏ.

Chu tổng vội vàng trừng mắt nhìn Tô Lê: "Tô Lê, điều công ty chúng ta muốn chính là người trẻ tuổi phải có trách nhiệm với việc mình làm!"

"A. "Mộ Thước châm chọc hừ nhẹ một tiếng.

Mợ vội vàng kéo kéo tay áo Tô Lê: "Tiểu............"

Tô Lê rốt cục cúi đầu cao ngạo: "Chị họ, xin lỗi."

Tôi ra vẻ nghi hoặc: "Tô Lê, em nói xem có lỗi gì?"

"Có thể nói đầy đủ một chút không?"

"Ví dụ như, chị họ em không nên đẩy chị xuống sườn núi, thật có lỗi với chị."

Tôi nhìn cô ta chằm chằm, cô ta nghiến răng nghiến lợi cúi đầu: "Thật xin lỗi chị họ, em không nên đẩy chị xuống sườn núi."

Mợ vừa nghe, lập tức trừng mắt nhìn tôi: "Nhan Tiếu Tiếu, con quá đáng rồi đó? Ỷ vào có Mộ tổng ở đây, vu oan hãm hại Tiểu Lê nhà chúng ta?!"

"Con rơi xuống sườn núi là do Tiểu Lê đẩy sao?!"

Tôi cười híp mắt nhìn về phía Tô Lê:"Em họ nói xem? "

Mộ Thước cười lạnh:" Lúc ấy tôi cũng có mặt. "

Tô Lê cắn môi dưới:" Là con đẩy."

Nhiều năm trước, khi chúng tôi được cứu lên cũng đã nói rõ ràng với người lớn, là Tô Lê đẩy tôi.

Đáng tiếc, ngoại trừ mẹ tôi nguyện ý tin tưởng tôi, tất cả người lớn đều không tin!

Bọn họ không tin một đứa nhỏ lại có tâm tư ác độc như thế.

Ngay cả ông ngoại cũng không tin.

Hiện tại Tô Lê chính miệng thừa nhận, ông ngoại tức giận liên tục dậm quải trượng: "Tô gia như thế nào lại nuôi ra cái loại ác độc như vậy!"

"Tiếp tục."Tôi lạnh nhạt nhìn Tô Lê.

Mợ liếc mắt nhìn Tô Lê, nhẹ nhàng nói bên tai cô ta: "Nhịn một chút, sau này còn có cơ hội xoay người. Nhà máy của ba con không thể không có khách..."

Tô Lê nghiến răng nghiến lợi: "Thật có lỗi, chị họ. Em không nên đẩy chị xuống hồ bơi."

"Thật có lỗi, chị họ, em không nên khuyến khích Chu Châu bắt nạt chị."

"Em không nên xé bài thi của chị, khiến thầy giáo ghét chị. "

"Em không nên khắc chữ sỉ nhục người khác trên bàn học của chị."

Tôi nhìn cô ta vừa sỉ nhục vừa phẫn nộ, rồi lại lấy bộ dáng tôi không sai nở nụ cười: "Cô có thể xin lỗi, nhưng tôi sẽ không lựa chọn tha thứ cho cô."

Mộ Thước ngồi trên băng ghế nhỏ: "6!"

Lại nói "6"?

Nhớ lúc trước mỗi lần tôi sai đề, anh luôn tổn hại một chữ của tôi - - "6", sau đó lại dùng ngữ khí thập phần không tình nguyện nói: "Nếu không phải vì muốn đột phá năng lực phụ đạo của tôi, tôi mới lười giảng đề cho cậu."

Bị anh ấy đầu độc hơn một năm, hiện tại rốt cục cũng đến lúc xoay người, tôi liếc anh ấy một cái: "Còn kém không nhiều lắm, ông bà ngoại đói bụng rồi."

Anh ấy vội vàng buông bát xuống, tiến đến bên cạnh tôi: "Vâng vâng vâng, phu nhân nói đúng!"

Cậu mợ vội vàng dẫn anh ấy đến chỗ ngồi trên, anh ấy cũng không chịu, kiên trì lớn nhỏ có trật tự, mời ông bà ngoại ngồi xuống còn mình thì ngồi xuống phía dưới chỗ mẹ tôi.

Về phần Tô Lê và mợ, cho dù vị trí còn đủ vẫn bị đuổi tới ghế phụ.

"Mẹ. "

Anh ấy cực kỳ tự nhiên gọi mẹ tôi một tiếng.

Tôi kinh ngạc nhìn về phía Mộ Thước, đã thấy anh nhìn về phía tôi chớp chớp mắt.

"Mẹ. Con muốn dùng phòng bên cạnh làm phòng cưới, đến lúc đó đón mẹ và ông bà ngoại qua ở, Tiếu Tiếu và con sau khi kết hôn ở biệt thự gần công ty. Mẹ xem có được không?"

Mẹ tôi gật đầu.

"Mẹ, sính lễ bao nhiêu tiền là thích hợp? Mẹ xem 1888 vạn có thích hợp không?"

Mẹ tôi kinh ngạc: "Bao nhiêu?! 1888 vạn?! Không cần không cần, Tiếu Tiếu không cần sính lễ, chỉ cần hai đứa sống tốt là được."

"Không được, sao có thể không cần sính lễ chứ?

........

Tôi nhìn hai người đang thảo luận về lễ hỏi rơi vào trầm tư.

Sau khi buổi họp mặt kết thúc, mợ kéo Tô Lê nói thầm ở đầu cầu thang.

"Mẹ làm sao biết Mộ Thước sẽ đến, không phải sợ con không quyến rũ được Mộ Thước, cho con tìm trước một cái lốp dự phòng sao?"

Được rồi được rồi, đừng nóng giận, bạn trai bạn gái thì sao? Người ta kết hôn còn có thể bị chia rẽ. Yên tâm đi, chỉ cần con vào được công ty Mộ Thước, sẽ có cơ hội trở thành phu nhân tổng giám đốc."

Hai người họ vẫn không từ bỏ âm mưu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.