Yêu Nụ Cười Của Em

Chương 1




Mùng một tết, cả nhà bà ngoại tụ tập lại một chỗ.

Sau khi tôi và mẹ bưng thức ăn lên bàn, mợ tôi kêu lên:

"Mọi người chờ một chút nhé, Chu tổng sắp đến rồi."

Giống như người bận rộn hơn nửa ngày chuẩn bị thức ăn là bà ấy vậy.

Từ khi mẹ tôi ly hôn với ba tôi, sau khi về nhà bà ngoại, bà liền nhìn không vừa mắt mẹ tôi và tôi mọi cách.

Bữa cơm hôm nay là mẹ tôi và tôi cùng nhau làm.

Sau khi ông bà ngoại, Quan Quan, mẹ Quan Quan, anh chị em họ đều ngồi xuống, mới phát hiện vị trí chỉ còn lại có ba chỗ.

Mợ tôi nhìn tôi: "Tiếu Tiếu, lát nữa con lên bàn trà ăn."

Xét tuổi, tôi lớn hơn em họ.

Xét công lao, cơm nước hôm nay tôi chuẩn bị, cũng không nên là tôi không được lên bàn ăn.

Sở dĩ đối xử với tôi như vậy là bởi vì tôi và mẹ tôi ăn nhờ ở đậu, không ai chống lưng.

Tôi còn chưa trả lời, cô vội vàng bổ sung thêm một câu:

"Ở đây chỉ có con là không có tiền đồ nhất, làm nhân viên nhỏ ở công ty, cũng không biết nói chuyện tình cảm."

Gần sang năm mới, không hạ thấp tôi thì cảm thấy thiếu hay sao.

"Tôi..."

Tôi vừa định mở miệng đáp trả, mẹ tôi vội vàng kéo góc áo của tôi, hướng về phía tôi một ánh mắt "thôi bỏ đi".

Quên đi quên đi, xem như giữ thể diện cho mẹ tôi.

Người thân trong nhà xích mích một chút, cố nhịn vậy!

Hạ huyết áp!

Tôi nhìn thoáng qua bàn trà thấp, nó cách sô pha hơi xa, muốn ở bên kia ăn cơm phải ngồi cái ghế nhỏ thấp bé.

Cũng may, bàn trà đối diện TV.

"Được, tôi có chứng sợ hãi đám đông, không thể tới gần người có tâm nhãn* nhiều. "Tôi nói.

*Ngu dốt, vô tri.

Tôi vốn tưởng rằng ngồi bên kia tiếng TV vang lên cũng không cần nghe bọn họ ganh đua, lại càng không cần nghe bọn họ chen lấn.

Nhưng tôi tính toán sai rồi.

Tôi vừa mới ngồi xuống, chỉ nghe thấy giọng mẹ Quan Quan cao vút cười: "Tiểu Ngô, Tiểu Lê, các con đến rồi!"

"Mau, Tiểu Lê lại đây, tâm sự với Tiểu Ngô trước."

"Tiếu Tiếu, con nhóc này, sao lại chỉ nhớ tới mỗi chuyện ăn chứ? Mợ giới thiệu cho con một đối tượng!"

"Đúng vậy, anh Ngô đã nhiều lần hỏi số điện thoại của chị. "Em họ Tô Lê phụ họa.

"Anh Ngô thích chị đã lâu rồi!"

Ngô Nhất Phàm là một tay chơi hoa nổi tiếng trong thị trấn nhỏ của chúng tôi.

Trong bốn năm kết hôn ba lần, cũng ly hôn ba lần.

Ba đứa con, toàn bộ đều giao cho mẹ của đứa bé nuôi.

Nghe nói đến bây giờ vẫn chưa cắt đứt với bạn gái.

Cô gái tâm cơ Tô Lê này, ý ở ngoài lời là đang nhắc nhở mọi người tôi và Nhất Phàm là hai loại người giống nhau.

Mẹ tôi vừa thấy họ giới thiệu là Ngô Nhất Phàm, sắc mặt liền thay đổi.

Mợ thấy sắc mặt tôi không ổn, liếc tôi một cái, quay đầu cười ha hả:

"Tiểu Ngô, làm con chê cười rồi. Con nhóc này từ nhỏ đã không có quy củ. Không có ba không có ai dạy, gần sang năm mới mình còn ăn trước."

"Ai mà không có ba, mợ mới không có ba!", cuối cùng tôi không nhịn được cơn tức này, bắt đầu oán giận.

Tôi không có ba thì sao?

"Tôi khách khí với mợ, là hy vọng mợ có thể dùng phương thức tương tự ở chung với tôi, không phải để mợ được voi đòi tiên."

"Nhan Tiếu Tiếu! Mày thật vô giáo dục......"

Mợ tôi còn chưa mắng xong, ông ngoại hung hăng đập gậy xuống một phát, hắng giọng.

"Mẹ tôi nói cũng không sai, khách đến cũng không chào hỏi, lễ phép cơ bản nhất của chị họ cũng phải có chứ?"

Em họ Tô Lê lườm tôi một cái, khóe miệng khinh thường nhếch lên.

"Tô Lê, công ty mới của em có bán ống nước không? "Tôi nghiêm trang hỏi.

"A? "Cô ta không kịp phản ứng, há miệng nhìn ngốc nghếch như hồi nhỏ.

"Sao quản nhiều như vậy!"

Cô ta một hồi lâu mới kịp phản ứng đang bị tôi mắng, sắc mặt lúc đỏ lúc đen, rất đặc sắc.

Giới thiệu cho tôi tên cặn bã nổi tiếng toàn trấn, hại tôi còn muốn tôi phải mang ơn sao?

Cười chết đi được.

Ngô Nhất Phàm thấy tôi miệng lưỡi sắc bén, cười hì hì tiến lại gần:

"Tiếu Tiếu, không ngờ mấy năm không gặp, đã thành đại mỹ nhân rồi, bây giờ lại xinh đẹp như vậy?"

"Vết sẹo trên trán em sao bây giờ lại đẹp như vậy? "

Nói đến vết sẹo này, còn có công lao của Tô Lê.

Khi đó chúng tôi mới mười tuổi, tôi và Tô Lê chơi đùa trên sườn núi, cô ta đẩy sau lưng tôi một cái, lúc tôi lăn xuống sườn núi trán bị cành cây cắt một lỗ thật sâu.

Mộ Thước vì kéo tôi lên, chính mình cũng lăn vào trong hố sâu.

Mãi cho đến nửa đêm, người nhà mới tìm được hai chúng tôi.

Sau đó vết thương lành lại, sẹo vẫn không nhạt đi.

Năm trước tôi đi xăm một cành hoa mai, vừa vặn che đi vết sẹo ban đầu.

"Tối nay cùng anh ra ngoài xem phim? Nghe nói phim "Trao đổi nhân sinh" không tệ."

"Không đi. "

Tôi nhìn hắn đem ghế nhỏ chen qua người tôi, vội vàng lui sang một bên.

"Ngô Nhất Phàm, anh thật lợi hại."

Hắn tưởng tôi đang khen hắn, vui vẻ nói: "Tối nay anh mời khách, dẫn em đi chơi."

Tôi không cảm xúc đem ghế dựa lui về phía sau thật xa, cười híp mắt nói:

"Tuổi còn trẻ đã biết dùng mặt hù dọa người."

Sắc mặt Ngô Nhất Phàm lập tức đen lại, tôi lấy đà, chuẩn bị chạy......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.