Yêu Nhau Yêu Cả Đường Đi

Chương 21-1: [Ngoại truyện 3] Yêu nhau chẳng ngại đường xa




Quận Tam Tân đúng là cái quận kì lạ. 

Yoochun, thanh niên hai mươi tư tuổi, cũng là ông chủ của quán cà phê Mắt Mèo vừa nhận ra đều đó. Bản thân anh vốn luôn tự hào về độ biến thái của quán cà phê mà mình sở hữu, chưa kể đến sự mới lạ và cách quản lý quái dị.

Vậy mà mới tháng rồi, cuối con đường vừa được mở thêm một quán cà phê mới, công khai cạnh tranh với bên anh. Thật ra, chuyện này vốn không hề lọt vào tầm mắt của Yoochun nói chi đến quan tâm, nhưng cái quan trọng chính là…

À ha, quán cà phê gì mà lại tên ‘Gốc Cây’, thật không tài nào chấp nhận được!

“Thay vì ngồi đây lấy ống nhòm soi mói với chì chiết người ta, anh vận động cái mông của mình đi nghĩ kế hoạch giữ khách thì hay hơn đấy!” 

Nhân viên thứ ba của cửa tiệm – Shim Changmin – bực bội lên tiếng, khuôn mặt lộ rõ hai chữ ‘khinh bỉ’ nhìn Yoochun. Không nên để ý nhiều, thằng oắt này chưa bao giờ để tâm tôn trọng bậc đàn anh cả. Dù mới vào làm có hai tháng nhưng đã nhanh chóng nhiễm hết thói hư tật xấu của nhân viên trong tiệm, không coi ông chủ ra gì. 

“Ai lại dùng mông để suy nghĩ bao giờ, em nghĩ gì vậy!” 

“Anh nghĩ gì thì có, chỉ có anh mới nghĩ đến chuyện dùng mông suy nghĩ!” Changmin nhăn mặt, thở dài lắc đầu cầm cây chổi đi vào trong tiệm. 

“Anh Yoochun, anh thật sự tính ngồi đó theo dõi người ta cả tuần này luôn hả?”

Nhân viên thứ ba vừa đi, nhân viên thứ tư đã ra tiếp sức, cái tiệm này sao mà kì cục thế không biết. Từ nữ đến nam, thay phiên đi ra càm ràm anh. 

“Thanh Thanh, bộ em không có chuyện để làm hả? Khách gọi kia kìa!” 

Yoochun nhanh chóng đuổi khéo nữ nhân viên duy nhất của quán rồi quay lại với công việc lén lút dòm ngó của mình. Thanh Thanh trước khi đi không quên quẳng lại cái dòm ngao ngán, chân nện thật mạnh xuống nền sàn gỗ bên dưới. Ông chủ Park hoàn toàn không quan tâm vì đã quên bẵng mất một chuyện. Ngoài hai nhân viên mới ra, trong Mắt Mèo còn có thêm hai nhân viên kỳ cựu khác. 

“Park Yoochun! Anh có tin tôi một tay bóp chết anh không hả?” 

Âm lượng rất đáng kinh ngạc, giọng hơi khàn lại cao như tiếng cá heo, nghe cứ rin rít, thật chói tai. Giọng như vậy, rõ ràng là chỉ có anh nghe thấy nó dịu dàng dễ thương thôi. Yoochun mãn nguyện cười rồi rất duyên dáng bỏ ống nhòm qua một bên, quay sang bắt chéo chân dòm nhân viên thứ nhất của tiệm. 

“Ồ, cuối cùng cũng chịu đi làm rồi sao~” 

Nếu nói giây phút nào trong ngày khiến anh mong ngóng nhất, thì ngay lập tức Yoochun sẽ trả lời đó là sáu giờ chiều mỗi ngày. Tại sao? Còn phải hỏi, đó chính là thời điểm Kim Junsu của anh tới nhận ca làm việc.

Dù rằng gặp nhau hằng ngày, nhưng thái độ đanh đá nhóc này dành cho anh không những không giảm mà ngày càng ghê hơn, gặp mặt là chửi, bái bai cũng chửi. Không sao, không sao, càng chửi là càng quan tâm. Có khi sau này chửi riết quen miệng lại đâm ra thích luôn không chừng. 

“Ồ cái gì mà ồ, ông chủ à, anh không thể ngưng mấy cái hành vi biến thái của mình và trông coi cửa tiệm được sao? Lúc nào tới cũng thấy anh ườn ra như con mèo lười ấy!” 

Mở miệng một mắng hai chửi, Yoochun tính tình vui vẻ vạn năm cũng phải khẽ thở dài. Nói đi cũng phải nói lại, có lẽ là do lúc ban đầu anh hơi vội vàng một chút, thành ra bị người ta hiểu nhầm rằng anh muốn quấy rối tình dục. Thật oan uổng, Yoochun anh không đời nào làm ra loại chuyện đó. Có làm thì phải làm triệt để luôn, ai quấy rối nửa vời bao giờ.

“Hôm nay cậu đến sớm hơn mười lăm phút cơ đấy! Chắc là nhớ tôi lắm nhỉ~” Anh vén tay áo len màu đen của mình, nhìn đồng hồ cười tươi nói. Hoàn toàn lờ phắt đi vẻ mặt bừng bừng lửa giận của người trước mặt. 

“Đúng là đồ Lý Thông!!”

Junsu phun ra câu cảm thán cuối cùng rồi quay lưng bỏ đi thẳng, thậm chí không thèm chào hỏi gì. Nhóc này quả là không thống nhất, mới mấy tháng trước còn gào anh Sở Khanh, giờ đã thành Lý Thông. Bộ gọi một tiếng Yoochun là chết sao. 

Cuối cùng Yoohwan em trai anh cũng đi ra khu trước cửa quán, dòm xem chuyện gì đang xảy ra. Trên đời này, chỉ có Yoohwan là hiểu anh nhất. 

“Anh hai, anh làm ơn bớt ngồi không nhe răng cười, vào trong quán phụ giúp được không?” 

Bốn người như một, đồng lòng chống đối anh!

---o0o---

Quán Mắt Mèo bắt đầu làm ăn đi vào quỹ đạo hơn ba tháng trước, mới đó mà đã gần một năm khai trương rồi. Khỏi nói, công việc tăng đột biến, bản thân anh là ông chủ cũng phải xắn tay áo lăn vào làm như điên. 

Ngay lúc đó Changmin cùng Thanh Thanh nói với anh là hai đứa đang tìm việc làm thêm, kiếm chút tiền mùa hè này đi phượt. Vừa nghe đến đây thì mắt Yoochun sáng rực như đèn pha ô tô, chộp lấy hai đứa nhỏ vui vẻ dúi vào bộ đồng phục của tiệm. 

Ở Mắt Mèo, nam mặc quần tay đen, áo sơ mi trắng khoác thêm tạp dề đen dài đến đầu gối có phần bên trên cách điệu như ghi-lê. Nữ cũng tương tự nhưng mặc váy đen thay cho quần tây, trên cổ áo thắt thêm một dải nơ đen. 

Vì khoản đồng phục đẹp, nước uống đa dạng, tráng miệng rất ngon lại toàn nam thanh nữ tú phục vụ nên khỏi nói, Mắt Mèo tiếng lành đồn xa, càng ngày càng phát đạt. 

Đôi gian phu dâm phụ Jung Yunho Kim Jaejoong sau khi chính thức yêu nhau quả nhiên là không coi ai ra gì, không những ít ra quán ủng hộ anh, ngược lại dạo này còn thường xuyên mất tăm mất tích. 

Hai cái con người ấy đúng là đôi chim nhạn quấy nhiễu người khác, lúc bắt đầu cả hai chửi nhau chí chóe. Cũng may, nhờ có anh can thiệp (?) mà được như bây giờ. Không những không biết ơn, đã vậy còn phu xướng phụ tùy, anh nói em gật, công kích anh hết lần này đến lần khác. 

Yoochun ra sức đay nghiến bạn bè mình ở trong lòng, không hề biết nhắc Tào Tháo thì ngay lập tức Tào Tháo te te chạy đến. Yunho cùng Jaejoong lúc đó đã bước vào tới bên trong cửa tiệm rồi. 

“Bản mặt nhăn nhó như đười ươi của mày chắc chắn là đang rủa xả tụi tao chứ gì?” Yunho nhìn anh, nhướng mày rồi cùng Jaejoong leo lên phần ghế trước quầy pha chế, đối diện Yoochun. 

Thằng Yunho cũng có thể được tính vào phần bạn hiền nếu như nó không sợ vợ như vậy. Từ ngày chính thức qua lại với Jaejoong, chí khí nơi thằng này giảm đi gấp bội, suốt ngày cứ dính cứng lấy người yêu. 

“Ngoài nghĩ xấu cho bạn bè ra mày không còn chuyện tốt khác để làm hả?” 

“Có, dĩ nhiên là tao có, bởi vậy mới ra đây ủng hộ cho quán mày nè!” Yunho đầy bức xúc nói, ánh mắt oan ức nhìn anh. 

Yoochun, nhắm một con mắt cũng biết tỏng cái đầu thằng bạn anh nghĩ cái gì. Con người Yunho trước giờ rất nền nếp nhưng lại đơn giản, thuộc dạng chân thật hơi cù lần. Thử hỏi với một người toàn năng như anh, sao có thể bị dạng như vậy qua mặt được. 

“Muốn gì thì nói!” Anh một câu vào thẳng chủ đề. Còn bày đặt dùng từ ‘ủng hộ’, rõ ràng là ra kiếm chuyện.

“Dạo này Mắt Mèo buôn bán được chứ?” Jaejoong hỏi thay cho Yunho. Đôi mắt nai màu đen mở to dòm anh dò xét. 

“Nhờ ơn ông chủ, vẫn ổn cả!” Yoochun không khách sáo đáp.

“Thế không sợ cạnh tranh à?” 

“Cạnh tranh? Cạnh tranh cái gì? Ai cạnh tranh?” 

“Đó!” 

Jaejoong đáp một câu ngắn gọn rồi đưa tay chỉ ra cửa sổ, nhìn thẳng về phía cuối ngõ. Quán Gốc Cây đông vui náo nhiệt không tưởng, nghe nói đang trong tuần lễ sự kiện đặc biệt gì đó nên càng ầm ầm hơn. 

Không nhắc đến thì thôi, hễ nhắc đến là gân máu của Yoochun muốn đứt ngay lập tức. Dẫu sao cái quán đó cũng sinh sau đẻ muộn, mọi người dựa vào đâu mà dám nói nó cạnh tranh với anh cơ chứ? Mắt Mèo nói cho cùng cũng có thâm niên nghề hơn bên đó một năm, có thể lo sợ được sao? 

“Vớ vẩn, lúc mới khai trương thì quán nào chả đông!” 

“Ừ, nhưng mày nên biết là phía cuối đường sắp giải phóng mặt bằng để mở rộng công viên gần đó. Và rồi, thay vì tốn thêm chục bước xuống thăm Mắt Mèo, họ sẽ vào Gốc Cây cho tiện, phải không?”

Trên đời này, điều Yoochun ghét nhất đó chính là khi người ta chọt vào chỗ nhạy cảm của mình, đặc biệt khi họ chọt chỗ nào đúng chỗ đó. Càng đặc biệt hơn khi người chọt là thằng bạn thân khúc gỗ Yunho. 

“Mày im đi được không?” Anh nhăn nhó dòm bạn, nhận lại được cái lườm cực kỳ hung dữ từ phía Jaejoong vì dám la rầy ông xã của cậu ta. Đúng rồi đúng rồi, hai người là đôi chim nhạn quấy nhiễu công chuyện của người khác mà. Yêu nhau như thế thì dắt nhau đi chỗ khác đi! 

“Im cái gì mà im, trước giờ bác trai lẫn bác gái đều không ai tin tưởng mày. Mày cứ thích tùy hứng, chả bao giờ chịu yên phận một chỗ. Phải nhân dịp này mà phấn đấu làm ăn, chứng minh cho hai bác thấy là mày cũng có thể làm cái gì đó nên hồn. Tao không biết mày toan tính cái gì trong đầu, nhưng tao không muốn vì bị cạnh tranh mà Mắt Mèo phải đóng cửa!”

“Đóng đóng cái đầu mày, bớt nói gỡ giùm tao một cái được không?!” 

Yoochun ngoài miệng thì nạt nộ thế chứ trong lòng biết rõ bạn mình muốn gì. Yunho nói cho cùng cũng là lo lắng cho anh mà thôi. Từ đó đến giờ, ba mẹ anh luôn tin vào nó nhiều hơn là tin vào anh. Lúc nào cũng nhờ vả thằng bạn này trông chừng Yoochun. Cũng vì vậy mà Yunho như ông cụ non, suốt ngày lẽo đẽo theo càm ràm từ sáng đến tối. 

Một phần khiến Yoochun quý trọng và chơi với Yunho lâu như vậy chính là do đức tính thiệt tình này. Chỉ là dường như khúc gỗ này không nhận ra điểm tốt của mình là gì. Đúng là được cái này mất cái kia.

“Anh hai ra chơi hả?” Ồ, nhân viên thứ nhất lại xuất hiện rồi. 

“Junsu à, anh nói thật em nên nghĩ tới việc tìm kiếm công việc mới nếu Mắt Mèo đóng cửa đi!” Jaejoong quay người ra sau, ngay lập tức chắn tầm nhìn giữa Yoochun và Junsu. Quả là quá đáng.

“Mắt Mèo vì sao mà phải đóng cửa?” Junsu ngớ ra, nhìn anh trai không hiểu gì hết. 

“Cạnh tranh dữ dội, lại còn thêm ông chủ vô tâm chứ sao!” Yoochun nhăn mặt, nói xấu ngay mặt nhau mới chịu sao?

“Anh hai, anh nói gì vậy!” Junsu cũng nhăn mặt, giọng nói cũng nâng lên một tông. Phản ứng này bất ngờ đến độ cả ba người còn lại đều phải ngớ ra. “Ông chủ biến thái thì có chứ cũng không vô tâm đến nỗi để quán đóng cửa đâu. Mắt Mèo không thể đóng cửa được, anh đừng có nói gỡ!!” 

Không cần kể đến Yoochun, cả Jaejoong cũng há hốc miệng khi thấy Junsu đột nhiên nổi giận. Chuyện gì vừa xảy ra vậy?

“Anh… Ý anh không phải vậy đâu Junsu_” Bản tính sợ em trai trời sinh của Jaejoong đến lúc này thì bộc phát, đành nhẹ giọng giải thích. 

“Tóm lại, ai thế nào cũng được. Em vẫn ở lại với Mắt Mèo!” 

Xém xíu Yoochun đập luôn đầu xuống quầy cà phê. 

“Junsu à, qua bên trái một chút!”

Yoochun ngồi gác chân lên bàn thanh thản uống cà phê. Phía trước là Junsu đang nhón chân đứng trên ghế, khổ sở vật lộn treo bức tranh lên tường. 

“Được chưa?” Cậu nhăn nhó nói, cả người nghiêng nghiêng sắp ngã. 

“Ầy, cái này vẫn chưa được, cao lên một chút!”

Juns nhướng người đẩy bức tranmh cao thêm một chút. 

“Ấy ấy, cậu để cao quá rồi, thấp xuống xíu về bên phải!”

Junsu cũng làm theo. 

“Bên trái chút... à không, bên phải đi. Không, thấp xuống nữa! Cậu làm sai rồi, thấp nữa!”

Tiếp tục làm theo. 

“Không ổn, không ổn tí nào! Junsu à, cậu treo bức tranh như vậy mà cũng được sao! Mất cả mĩ quan xung quanh rồi, sẽ đuổi khách đó!”

“Anh nói cái gì hả? Nãy giờ tôi làm theo lời anh_”

“Xuống! Xuống thấp nữa! Ngay chỗ này nè. Nó đó! Đúng rồi! Chuẩn!!”

“Anh… Đây là chỗ ban đầu tôi treo kia mà!! Anh quá đáng vừa vừa thôi nhá!!!” 

Ca làm việc ngày hôm nay lại bắt đầu với tiếng chửi bới ồn ào của Junsu. Yoochun như thường khi chỉ nhe răng cười ha hả. Kết quả làm nhân viên thứ nhất giận đến độ khi đi ngang qua còn cố tình hất tay anh làm đổ cả ly cà phê lên áo. Không sao, hôm nay anh mặc áo sơ mi màu đen.

Dạo này hình như Junsu gắt gỏng hơn thường khi thì phải. Thật không nói nổi. Mới hai ngày trước còn bênh anh với Mắt Mèo chằm chặp. Hôm nay lại giở thói hung hăng thường khi, à không, có khi còn hung hăn hơn. 

Thật không giống với lần đầu tiên anh gặp cậu ta. Rất trầm lặng như thể chất chứa gì uất ức lắm, rồi đôi lúc lại ngớ ra. Tóm lại giống người ngoài hành tinh rớt xuống trái đất vậy. Yoochun vừa nhìn thấy đã thích rồi. Lúc ấy vừa về nước nên anh muốn bày đại ra cái gì đó cho vui. Cuối cùng chọn mở tiệm cà phê. Quán sửa sang cũng xong rồi, thiết kế cũng đã quyết định nhưng chỉ riêng cái tên là nghĩ mãi chả ra. 

Thế là để tránh đêm dài lắm mộng, suy nghĩ nhiều sẽ mệt óc, anh dựng một tấm bảng ngoài tiệm đề ai nghĩ ra được một cái tên quán hay sẽ có quà tặng.

Tóm lại, Mắt Mèo chính là do Junsu đặt, cậu là người trao cho tiệm cà phê này tên tuổi cũng như phần sinh khí ban đầu. Sau đó Yoochun có tìm cậu để tặng món quà đáp lễ nhưng Junsu không chịu, có vẻ như cậu chỉ tham gia vụ đặt tên thế thôi chứ không có dụng ý gì đặc biệt. Dĩ nhiên, một đối tượng như vậy anh không thể để vuột mất được. Yoochun thuyết phục Junsu hãy ở lại làm cho tiệm mình. Nói chung cũng vì một chữ duyên. 

Kết quả là như thế này. 

“Anh Yoochun, cà phê vừa được đem đến kìa! Anh xuống lầu kiểm tra hàng đi!” 

Thanh Thanh đứng ở cầu thang gọi anh. Nhắc ra mới nhớ một chuyện. 

“Thanh Thanh nè, em có biết ai học trường mình mà tên Tuệ Lâm không?” 

“Dạ?” 

“Chủ của quán Gốc Cây ấy!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.