Yêu Nhau, Rồi Cũng Về Với Nhau

Chương 53: Anh không phải thánh nhân, cũng chẳng phải người tốt




Họ Vương bị đánh đần mặt, nhất thời quên bẵng Mặc Tô là người của Hà Niệm Sâm, thấy anh đã ra mặt nên lập tức nhát gan trở lại.

Hà Niệm Sâm là ai chứ, lúc không gây chuyện thì sóng yên bể lặng, hễ gây sự thì một chiêu khiến bạn đủ chết rồi, vì sĩ diện mà đắc tội với anh thì thực sự không tốt chút nào.

Thấy không khí ngượng ngập, không biết ai đó đã gọi chủ quán bar đến, người có thể mở quán bar số một ở G đương nhiên cũng là tai to mặt lớn, khôn khéo đứng ra hòa giải: "Hà thiếu, nể mặt tôi, thôi vậy nhé. Nếu không hôm nay khỏi phải kinh doanh gì nữa." Một khi gọi cảnh sát tới, Hà Niệm Sâm không sợ nhưng anh ta lại có cả đống rắc rối không cần thiết.

Niệm Sâm liếc mắt sang, nhưng thấy Mặc Tô đứng đó, sắc mặt trắng bệch, rụt vai im lặng rất đáng thương, xem ra đã sợ rồi, ban nãy sự giận dữ đã biến mất hoàn toàn.

Vốn chỉ định trừng phạt cô một chút, ai bảo cô không biết trời cao đất dày mà sai khiến anh như tài xế, nhưng không ngờ lại gặp cảnh này.

Thầm buồn cười trong bụng, thế mà đã sợ, lỡ đánh nhau thật chắc cô còn kinh hãi hơn, anh tưởng tên này trời không sợ đất không sợ chứ. Thế là khoát tay, vệ sĩ kia nhận được chỉ thị, buông tên họ Vương ra, nhất thời không khí dịu lại, mọi người biết Hà thiếu hôm nay tâm trạng không tốt nên ai nấy đều tránh đi, vội vã từ biệt, gian phòng nhanh chóng trở nên trống trải.

Niệm Sâm đến cạnh Mặc Tô, đích thân rót ly nước cho cô, kéo tay cô ngồi xuống, xoa dịu: "Đừng sợ, uống ly nước cho bình tĩnh lại."

Xem ra rất chu đáo, rất biết chăm sóc người khác, như thể Hà thiếu lạnh nhạt ban nãy không phải anh vậy.

Mặc Tô quả thực đang rất sợ, ban nãy kích động tát hắn, tát rồi mới nghĩ tới hậu quả. Người xuất hiện ở đây nào phải người mà dân thường như cô có thể đụng tới?

Phụ nữ lúc yếu đuối nhất, sợ hãi nhất mà có người ở cạnh ve vuốt, dù là người quân tử hay thú đội lốt người, thì trong tiềm thức cô vẫn cho đó là người tốt, khi Niệm Sâm đưa ly nước, cô không quên cảm kích nói: "Cám ơn anh."

"Ừ." Niệm Sâm chấp nhận như lẽ đương nhiên, bảo người mang khăn giấy tới rồi đích thân lau cho cô, "Tự lau đi, người ướt cả kìa."

Ban nãy người ta hắt rượu vào, tuy cô đã tránh nhưng vẫn bị dính lên người. Lúc đi, vì vội nên cô chỉ mặc áo sơ mi tay dài, rượu hắt lên mảng áo trước ngực, dính vào người, khe ngực lấp ló khiến người ta liên tưởng, lại thêm cô mới tắm xong, thoang thoảng mùi hương nhẹ nhàng lại càng quyến rũ hơn.

Nếu là thánh nhân thì bây giờ cũng sẽ có phản ứng, huống hồ Niệm Sâm xưa nay chưa từng cho mình là người tốt, đôi mắt đen nhíu lại, anh cầm ly rượu lên uống, tạm thời đè nén cơn bồng bột xuống, anh không phải thánh nhân, cũng chẳng phải người tốt, nhưng lại không muốn tranh thủ cơ hội trong tình huống này.

Anh chợt đứng lên, không đợi Mặc Tô uống hết nước đã lạnh lùng nói: "Muộn lắm rồi, tôi đưa cô về."

"Nhưng mà..." Cô định nói thì thấy anh đi thẳng ra ngoài. Sự dịu dàng ban nãy bỗng biến mất sạch.

Mặc Tô bó tay, chỉ theo sau anh ra ngoài, trong lòng rất buồn bực, cô lại làm gì chọc anh không vui rồi, nói trở mặt là trở mặt ngay được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.