Yêu Nhau, Rồi Cũng Về Với Nhau

Chương 4: Tim cô lại đau rồi




Mặc Tô trừng nhìn con chó lớn nằm ngủ thản nhiên, ức chế vì rõ ràng cô ghét cái tên họ Viên kia như thế, mà tại sao còn phải thay anh ta tiếp tục nuôi con chó này chứ.

Cô bỗng đứng lên đi tới cửa sổ, vén rèm cửa ra một khe nhỏ, nhìn xuống dưới. Độ cao hai mươi ba tầng, nhìn xuống dưới người và vật đều nhỏ xíu và xa vời, cô không đeo kính nên mọi thứ đều mờ nhòa, nhưng chiếc Benz màu bạc rất nổi bật của Viên Mộ Tây vẫn lấp lánh rất bắt mắt, thoáng nhìn là đã có thể phân biệt rất rõ.

Cạnh xe có một bóng người, mơ hồ nhìn ra chỉ có thể thấy anh ta mặc một bộ quần áo màu nhạt, khác với bộ lúc nãy ở sân bay. Mặc Tô dù nhìn không rõ cũng biết đó là quần áo hiệu gì, đó là bộ mà cô mất ba tháng lương mua cho anh ta. Viên Mộ Tây xưa nay luôn chú trọng vẻ ngoài, một ngày thay hai bộ đồ là chuyện quá ư bình thường.

Tim cô lại đau rồi, không hiểu tại sao rõ ràng là anh ta phản bội trước, mà còn giả vờ si tình sau khi chia tay, khiến cho mọi thứ như là lỗi của cô vậy. Mặc Tô rụt tay lại, khép rèm cửa lại thật kín, ném mình lên giường trong trạng thái đà điểu trốn tránh. Đôi mắt vô thức nhìn về phía lọ thuốc trên tủ đầu giường, do dự một lúc rồi lấy ra một viên, ngậm trong miệng rồi cố nuốt xuống.

Đó là thuốc ngủ, từ sau khi chia tay, mỗi ngày cô đều phải uống cái này mới đảm bảo giấc ngủ được. Biết rõ là không tốt cho sức khỏe nhưng lại tự ngược đãi bản thân như đang trừng phạt gì đó, cũng không biết là muốn kêu gọi sự thương xót của ai nữa.

Không biết có phải do thuốc ngủ có tác dụng quá tốt hay không, mà cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, giấc ngủ này cực kỳ hỗn loạn, trong mơ vô cùng ồn ào, thi thoảng còn vẳng đến tiếng gõ cửa, cô ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê, không tài nào mở mắt ra nổi.

Hình như mơ đến quá khứ của cô và Viên Mộ Tây. Còn nhớ lần đầu khi gặp anh là vừa lên đại học, đông sinh viên mới như thế mà anh đứng giữa đám đông vẫn nổi bật, có người nói trên người anh có phong thái nho nhã bẩm sinh, cho dù đi đến đâu cũng phát sáng.

Lúc đó cô đã trúng tiếng sét ái tình với anh, vốn dĩ cô còn định chuyển sang ngành khác, chỉ vì nhìn thấy anh mà từ bỏ.

Viên Mộ Tây, rất nhanh chóng trở thành trai đẹp được khoa Luật công nhận, không giống những trai đẹp khác, anh được công nhận là vừa đẹp trai vừa dịu dàng, anh cũng thực sự tràn đầy sức quyến rũ, trí tuệ hơn người, giao tiếp rộng, nói năng sâu sắc, mỗi lần trò chuyện cùng anh là đều cảm thấy chuyện gì cũng thấu suốt. Kiểu đàn ông đó rất hiếm hoi, đương nhiên rất dễ thu hút nhiều nữ sinh, lại thêm anh không biết cách từ chối, đối diện với người mình không thích, nhưng chỉ cần người đó có thể chủ động tích cực một chút là anh sẽ không từ chối.

Không phải đào hoa, mà là vì anh lương thiện mà cho rằng từ chối sẽ làm tổn thương, nên bên cạnh anh có rất nhiều mối quan hệ mờ ám. Nên khi Mặc Tô theo đuổi anh thành công, có đến một tháng trời đều tưởng mình đang nằm mơ.

Viên Mộ Tây đã nhận lời làm bạn trai cô! Quãng thời gian đó, đó là câu đầu tiên cô tự nhủ vào mỗi sáng thức dậy.

Lúc tỉnh dậy thì đã là sáng hôm sau, Mặc Tô bị tiếng chuông điện thoại gọi dậy, vừa nghe máy đã nghe tiếng trợ lý của cô bô lô ba la không ngừng: "Chị Tô, bao giờ chị tới công ty? Bây giờ đã hơn chín giờ rồi, hội nghị đấu thầu khu khai thác sắp cử hành, nếu chị không tới ngay là bọn em không vào trong được đâu."

Mặc Tô sực tỉnh ngay lập tức, bật dậy, hội nghị đấu thầu khu khai thác! Sao cô lại quên bẵng chuyện quan trọng như thế chứ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.