Yêu Nhau, Rồi Cũng Về Với Nhau

Chương 39: Tôi chưa bao giờ hận anh như lúc này




Cho dù bóng hình kia có hóa ra tro, cô cũng sẽ nhận ra anh ta là ai.

Viên Mộ Tây, sao anh ta lại xuất hiện ở đây?

Đầu Mặc Tô bắt đầu tranh đấu, phân vân giữa xuống xe và không, xuống thì có nghĩa là cô phải gặp người cô không muốn gặp, nếu không thì Hà Niệm Sâm chắc chắn sẽ lấy làm lạ, lúc do dự xong, cô nghiến răng mở cửa, cúi đầu chạy vào trong tòa nhà.

Tiếng chân đuổi theo phía sau khiến tim cô đập thình thịch, bước chân bất giác nhanh hơn.

Đúng lúc sắp rẽ vào cầu thang thì tay bị kéo mạnh, cả người cô bị xoay lại, gương mặt căng thẳng của Viên Mộ Tây xuất hiện, đứng gần nên cô có thể ngửi thấy mùi rượu phảng phất từ người anh ta.

Cô nhíu mày theo bản năng, định hất tay anh ta ra, nào ngờ sức mạnh đó vượt tưởng tượng, nhất thời không thể thoát ra được.

"Tại sao về nhà muộn như vậy?" Anh ta nói, trong giọng nói có sự chất vấn.

Trạng thái hiện giờ của anh ta trông rất thảm, mái tóc vốn chải chuốt thẳng thớm cũng rối loạn trong gió, nút áo sơ mi bỏ cài tới tận cái thứ ba, cho dù thế này càng tăng thêm sự gợi cảm của đàn ông, nhưng không phù hợp với tác phong chính nhân quân tử xưa nay của anh ta.

"Tôi về sớm hay muộn hình như không liên quan đến anh, Viên tiên sinh à." Ánh mắt Mặc Tô lạnh nhạt nhìn anh ta, hận bản thân lại thấy thương xót vì bộ dạng lúc này của anh ta.

"Tại sao không liên quan đến anh? Mặc Mặc, em là người phụ nữ của anh, sao không liên quan đến anh được?"

"Phụ nữ của anh?" Mặc Tô cười khẩy, "Người phụ nữ của anh nhiều lắm, nếu tôi có thể được tính thì cũng chỉ là một trong những người bị anh đá thôi."

"Không... anh yêu em, người anh yêu chỉ có em." Mắt anh ta nheo lại, vẫn là thần thái cô yêu thích, nhưng không thể khiến cô lung lay ý chí một chút nào nữa.

"Anh yêu ai cũng chẳng liên quan đến tôi. Phiền anh buông tay, tôi phải lên lầu."

"Sao không liên quan? Người anh yêu là em, sao không liên quan chứ?" Anh ta nói dứt câu thì tay cũng kéo mạnh, cô bị kéo đập mạnh vào người anh ta, Mặc Tô "hự" một tiếng, chưa kịp kêu lên thì miệng đã bị anh ta hôn mạnh.

Vẫn nụ hôn quen thuộc, mang theo mùi rượu vương vấn nhưng không còn hấp dẫn như xưa, để lại cho cô chỉ có sự chán ghét vô cùng tận, động tác đầu tiên sau khi cô phản ứng kịp là há miệng cắn mạnh, sức lực không mạnh không nhẹ vẫn khiến anh ta bị đau, theo bản năng buông cô ra.

Mặc Tô đã tránh thật xa, lạnh lùng nhìn anh ta: "Viên Mộ Tây, có biết bây giờ tôi ghét anh, tất cả mọi thứ của anh, bao gồm nụ hôn của anh, tới mức nào không?"

"Chán ghét?" Từ này đã thành công khơi dậy lửa giận của anh ta, anh ta bước tới một bước, một tay túm cằm cô, trừng mắt: "Em nói em chán ghét? Ban đầu là ai chủ động? Mỗi lần anh tránh né nụ hôn của em theo thói quen, em còn giận anh? Mặc Mặc, em đã quên lúc đó em đã chủ động thế nào, thích anh hôn em thế nào sao?"

Lời anh ta nói đã gõ vào tim cô một cách tuyệt tình, khiến sự lưu luyến còn lại một chút của cô với anh ta hoàn toàn biến mất.

"Là tôi hèn." Cô nghiến răng nói từng câu từng chữ: "Là tôi hèn mới theo đuổi anh, thích anh, là tôi hèn mới chủ động hôn anh, như thế anh đã thỏa mãn chưa?"

Viên Mộ Tây, tôi chưa bao giờ hận anh như lúc này, hận tôi đã yêu anh, hận tôi hèn hạ theo đuổi anh, hận tôi đã dâng hai tay quyền làm tổn thương tôi cho anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.