Yêu Nhau, Rồi Cũng Về Với Nhau

Chương 25: Điện thoại cá nhân của Hà Niệm Sâm




Tay Mặc Tô cứ ngừng trên tay nắm cửa như bị đứng hình, mãi cũng không động đậy được.

Cô không phải người phụ nữ tàn nhẫn, chỉ đang ép bản thân, ép mình phải quên anh ta là người đàn ông cô từng yêu sâu đậm, ép mình phải quên kẻ phụ bạc đó.

Đúng lúc cô đang ngần ngừ thì đôi tay dịu dàng từ sau ôm lấy cô, cảm giác thân thuộc từ làn da luồn thẳng vào tim, cơ thể cô chao đảo, cảm thấy tim đau đớn như đang co rút.

Cô muốn giãy giụa, nhưng anh ta ôm chặt hơn, rất mạnh mẽ, giống như chỉ cần buông cô ra là sẽ không sống nổi.

"Để anh ôm một lúc nữa, được không?" Viên Mộ Tây nhắm mắt, nói khẽ bên tai cô.

Cô tin rằng trái tim mình lúc này vô cùng mềm yếu, nhưng cái miệng chết tiệt của cô lại nói những lời ác độc mà chính cô cũng không nghĩ ra: "Lúc anh ôm Vu Nhược Cẩn có phải cũng nói những câu như vậy không?"

Cô cảm nhận rõ cánh tay ôm cô run lên, sau đó như thất vọng thậm chí tuyệt vọng với một thứ gì đó, rụt tay lại rất nhanh.

Còn Mặc Tô đã không còn muốn quay đầu lại, nhanh chóng xoay nắm cửa, mở ra rồi bỏ đi.

Đồng nghiệp trong văn phòng đã biết ý đi trước, vốn đã hẹn đi ăn mừng nhưng Mặc Tô đã không còn tâm trạng.

Xuống lầu, ra khỏi công ty, giơ tay gọi xe, lúc ngồi lên xe tài xế theo thói quen hỏi cô đi đâu, Mặc Tô lại không thể trả lời, thờ ơ nói một câu, cứ lái đi.

Nhìn những tòa nhà lùi lại rất nhanh ngoài cửa sổ, bỗng phát hiện ra thành phố này cô ở đã lâu như thế mà lại có một ngày không tìm ra nơi để đi, cứ như thoáng chốc thành phố này đã trở nên quá to lớn và xa lạ, khiến cô lạc cả đường đi.

Trong đầu bỗng xuất hiện một bóng người, cô do dự, từ túi xách tìm thấy số điện thoại cá nhân của Hà Niệm Sâm mà cô đã vận dụng quan hệ để có được khi muốn nhờ anh giúp đỡ.

Không biết vì sao lại muốn gọi anh ra lúc này, có lẽ là vì hai lần thảm hại nhất của cô đều bị anh nhìn thấy, thế nên nghĩ rằng cho dù tệ đến mấy thì trước mặt anh cũng chẳng hề gì.

Nghĩ thế nên cô dùng điện thoại nhập một dãy số đó vào rồi gọi đi, lát sau bên kia vẳng đến một giọng phụ nữ.

Cô ngớ ra, theo bản năng cho rằng mình đã quấy rầy chuyện tốt của người ta, người đàn ông thành đạt lại quá đẹp trai như anh, lúc này có lên giường với phụ nữ cũng là chuyện bình thường.

Đúng lúc cô định cúp máy thì giọng nữ tỏ ra khá chuyên nghiệp lại vẳng tới: "Xin chào?"

Mặc Tô ngẩn ngơ, vô thức hỏi: "Chào cô, xin hỏi đây là điện thoại của chủ tịch Hà của ANI đúng không?"

"Vâng, tôi là thư ký riêng của chủ tịch Hà, xin hỏi cô tên họ là gì?"

"Tôi là Đổng Mặc Tô của văn phòng luật sư Viên Mặc..." Nói đến đây, Mặc Tô không nói nữa, cứ như cô lại làm một việc cực kỳ ngu muội, đối phương là tổng giám đốc ANI, dựa vào đâu mà có thời gian ăn mừng với cô? Dù chỉ là giúp đỡ chuyện nhỏ, cũng chưa biết chừng là một phút tốt bụng, bây giờ gọi đến làm gì? Cô gọi đến cảm ơn, có lẽ người ta cũng không quan tâm, có lẽ còn nói cô muốn leo cao cũng chưa biết chừng.

Một cơn chán ghét bản thân dâng lên trong lòng, cô không nghĩ gì mà cúp máy, từ sau khi chia tay Viên Mộ Tây, dường như ngày nào cô cũng làm những việc mà người khác khinh thường, chính cô cũng thấy chán ghét chính mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.