Sau kì quân sự, cuối cùng bọn họ cũng có thể trở về nhà. Thẩm Vân biết Ngụy Hi Hòa bị ốm một trận trong trường, đau lòng không thôi.
"Thím biết ngay mà, cơ sở vật chất không tốt. Con xem gầy đến thành thế này rồi."
"Thím Vương, lát nữa hầm canh gà cho tiểu thư nhé."
Thẩm Vân dặn dò xong thì ra ngoài cửa. Như chợt nhớ ra điều gì đó, bà quay lại nói với cô:
"À, Hi Hòa, ngày mai bên nhà họ Sở có một buổi tiệc đó, con tham gia nhé. Con là một thành viên của Ngụy gia, cũng nên giới thiệu để mọi người biết mặt."
Ngụy Hi Hòa gật đầu mỉm cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết. Thẩm Vân thấy cô ngoan ngoãn như vậy, không khỏi cưng chiều.
"Con đó, cười thôi cũng thật dỗ người. À phải rồi, lễ phục của con, ta đã chuẩn bị rồi. Con xem, có chỗ nào rộng, ta bảo người đem đi sửa."
Tám giờ tối hôm sau.
Thẩm Vân nhìn thiếu nữ trong gương mà không ngừng xuýt xoa, thật đẹp, giống như một nàng công chúa từ trong chuyện cổ tích bước ra.
Mái tóc đen mềm mại búi cao, mấy sợi tóc mai rủ xuống, lấp lánh những chiếc kẹp tóc bằng kim cương xinh đẹp.
Chiếc váy công chúa màu xanh ngọc bồng bềnh, lộ bả vai trần trắng noãn như ngọc thạch cùng xương quai xanh mảnh mai, cảng tôn lên nước da mềm mại như tơ lụa của cô gái.
Dưới ánh đèn huyền ảo, cô giống như hoa hồng vừa chớm nở, vừa kiêu sa, vừa lộng lẫy. Thẩm Vân nhìn đến mẽ mẩn, không ngừng cảm thán:
“ Azz, ta quên không chuẩn bị cho con một chiếc vương niệm, nếu không con chính là công chúa trong buổi tiệc ngày hôm nay?"
Nói xong, bà nhìn lại một vòng, xem đến hoàn mỹ mới thôi.
Ngụy Hi Hòa có chút ngượng ngùng, đỏ mặt cô chưa bao giờ mặc váy công chúa.
Lúc ở Giang Nam, đồ mặc nhiều nhất không là đồng phục cũng là hán phục hay váy dân quốc.
Bà ngoại cô nói rằng, lúc cô mặc đồ truyền thống chính là đẹp nhất, giống như tiểu thư khuê các, bước ra từ những trang thơ cổ.
"Thím à hay là cho con mặc sườn xám được không? Bộ đồ này, con mặc không quen."
Thẩm Vân nhìn cô, chỉ hận rèn sắt không thành thép:
"Không sao cả, từ từ sẽ quen thôi. Con xem đi, xinh xắn biết bao. Hi Hòa, con phải nhớ, rằng là con gái nhất định phải thật đẹp. Không phải để cho người khác ngắm mà để chính mình vui vẻ, hiểu không?"
"Con đó, tuổi trẻ xinh đẹp như vậy, sao có thể giống như bà ngoại con, thích mặc mấy trang phục truyền thống cũ kĩ kia được?"
Đợi tất cả đều chuẩn bị xong, Ngụy Niên chở bọn họ đến Sở gia. Ngụy Hoài Nam hôm nay rất điển trai, vốn dĩ cậu thừa hưởng nét đẹp dịu dàng, ấm áp của cả Thẩm Vân và Ngụy Niên.
Thiếu niên dáng cao ráo, khi cười ấm áp, ngây ngô, cậu giống như chàng hoàng tử bé trong những câu chuyện cổ tích đêm khuya.
"Chị, hôm nay chị thật đẹp. Em nói chị, lát nữa phải đi cạnh em, tránh xa đám người Bắc Viện đó ra, nhất là đám người Sở Diên."
Thẩm Vân không nhịn được mà bật cười:
"Con đó, còn sợ chị con bị lừa mất sao."
Quả thực, suy nghĩ của Ngụy Hoài Nam là như thế. Chị cậu xinh đẹp như thế, dịu dàng ôn nhu như thế, kẻ nào cưới được chính là phúc cho kẻ đó.
Bắc Viện và Nam Viện cách nhau không xa, chỉ cách nhau một con đường. Trời đã sắp vào đông, không khí se lạnh, mùi hương hoa diên vĩ phảng phất trong gió khiến lòng người càng trở lên xuyến xao.
Biệt thự Sở gia nằm chính giữa đường Hoành Phủ, là một trong những biệt phủ lâu đời, được Sở gia xây dựng từ thời dân quốc.
Bước vào cổng lớn nguy nga, trong lòng Ngụy Hi Hòa không khỏi xao động trước độ xa hoa, lộng lẫy của nó. Bao phủ biệt phủ một lớp rêu phong cổ kính của thời gian, kiến trúc tân cổ điển kết hợp, vừa xa xỉ lại vừa hoài cổ.
Nhìn nơi đây, Ngụy Hi Hòa có cảm giác thân thuộc, dường như cô đã từng đi qua nơi đây rất nhiều lần.
Bước vào trong, Ngụy Hi Hòa cảm giác như lạc vào cung điện hoàng gia. Ánh đèn lung linh tỏa ra từ những chiếc đèn pha lê tinh xảo, không gian xung quanh ấm áp dần lên, hội trường rộng lớn ai nấy đều ăn mặc sang trọng, khoác lên mình những bộ đầm dạ tiệc lộng lẫy khiến Ngụy Hi Hòa không khỏi choáng ngợp. Những tốp nam thanh nữ tú tụ lại với nhau, cười đùa rôm rả.
Khi Ngụy Hi Hòa bước vào, thu hút không ít những ánh nhìn của mọi người bởi vẻ ngoài quá hoàn hảo.
Từ người cô tỏa ra khí chất thanh thuần, tinh khiết, xinh đẹp động lòng người tựa như ánh trăng trên cao, không khỏi khiến người ta ngước nhìn. Cử chỉ tao nhã, thần thái ôn nhu, nhìn qua là biết chính là một tiểu thư hào môn.
Phương Thành và Ngôn Hi Lạc ngồi một bên nhàm chán. Ngôn Hi Lạc liếc mắt về phía cửa, bỗng dưng một thân ảnh quen thuộc xuất hiện. Ngôn Hi Lạc vỗ tay Phương Thành một cái rõ đau:
"Ngọa tào. Phương Thành, cậu, cậu..."
Phương Thành bị đánh rõ đau, định quay lại cho Ngôn Hi Lạc một trận thì cậu chàng chỉ tay về phía cửa mà kêu lên:
"Mẹ ơi, là tiểu tiên nữ kìa."
Phương Thành nhìn theo hướng cậu chỉ, quả nhiên là tiểu tiên nữ. Chỉ có điều, tiểu tiên nữ hôm nay vô cùng xinh đẹp, khác hẳn với một Ngụy Hi Hòa mộc mạc, giản dị ngày thường.
Nếu như mặc đồng phục, Ngụy Hi Hòa là thiếu nữ xinh xắn mang khuôn mặt của mối tình đầu thì tối nay, cô chính là ánh trăng trên cao, ấm áp, tỏa sáng, tinh khiết không vướng bụi trần.
Hai cậu chàng để ý, từ lúc Ngụy Hi Hòa bước vào, không mười thì cũng đến chín chàng trai đến mời cô nhảy. Thế nhưng, đều bị tấm bình phong mang tên Ngụy Hoài Nam ngăn lại. Cậu chàng giống như một chàng vệ sĩ nhỏ, nhất quyết không để một tên đàn ông nào đến gần chị mình.
Ngôn Hi Lạc vội vàng vứt li rượu trong tay lên bàn, dặn dò Phương Thành:
"Không được, tớ phải lên nói với lão đại. Chậm một chút nữa, lỡ như tiểu tiên nữ bị tên con trai nào câu mất hồn. Lúc đó, lão đại ở đó có mà khóc không ra nước mắt."
"Cậu ở đây, nhớ trông chừng tiểu tiên nữ cẩn thận nhé."
Nói xong, cậu chàng ba chân bốn cẳng, chạy nhanh lên lầu tìm Sở Diên.
Ở phía dưới, Ngụy Hoài Nam như tấm khiên kiên cố chặn được khá nhiều đào hoa cho Ngụy Hi Hòa. Nghe thấy có người gọi mình, cậu chàng quay lại, dặn Ngụy Hi Hòa:
"Chị, em qua kia chào hỏi bạn một lát, chị ở yên đây, không được chạy lung tung biết không? Là con trai mời nhảy phải từ chối thẳng thừng đấy nhé?"
Ngụy Hi Hòa khẽ gật đầu. Chân trước Ngụy Hoài Nam vừa rời đi, chân sau đã có người bước tới.
Tiết Khâm nhìn Ngụy Hi Hòa, cô gái xinh đẹp này, cậu ta đã để ý từ lúc bước vào cửa. Chỉ là khí thế của thằng nhóc họ Ngụy kia quá mạnh, gia thế cũng không phải dạng vừa, nên mới do dự.
Cậu ta cũng là một trong những tên thay bạn gái như thay áo, là một tra nam điển hình của Đại Viện. Tiết Khâm đi tới bên Ngụy Hi Hòa, cử chỉ hào hoa phong nhã:
"Không biết tôi có vinh hạnh được mời em một điệu nhảy không?"
Ngụy Hi Hòa nhẹ nhàng từ chối:
"Thật ngại quá, tôi không biết nhảy."
Tiết Khâm nhìn cô, quả nhiên là người đẹp thường kiêu ngạo. Cậu ta không hề lùi bước, ánh mắt lại càng càn rỡ nhìn cô:
"Không sao, tôi có thể dạy em. "
Ngụy Hi Hòa từ chối rất nhiều lần, thế nhưng, Tiết Khâm giống như keo da chó dính chặt lấy cô, không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua cho cô. Hắn ta vây quanh Ngụy Hi Hòa, dùng hết lời mật ngọt tán tỉnh mà đong đưa.
Phương Thành đứng một bên nhìn cay hết cả mắt, định đứng dạy cho tên khốn Tiết Khâm này một trận thì từ phía trên đã thấy bóng dáng cao lớn của Sở Diên.
Sắc mặt thiếu niên xám xịt, khóe miệng cong lên nụ cười ác liệt, nếu ánh mắt của cậu có thể giết người thì tên Tiết Khâm dưới sảnh có thể chết đến nghìn lần rồi.
Tiết Khâm sắp bắt cổ tay của Ngụy Hi Hòa thì phía đằng sau, một giọng nói lạnh lùng vang lên:
"Tiết Khâm, cậu khiêu vũ rất giỏi phải không?"
"Vừa hay ông đây không biết khiêu vũ, hay là cậu cũng dậy tôi đi?"
Tiết Khâm quay lại, định xem ai phá hỏng chuyện tốt của mình. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt âm u, cười như không cười của Sở Diên, Tiết Khâm suýt đánh rơi ly rượu trong tay.
Mẹ kiếp, không biết tại sao cậu ta lại chọc vị tiểu ma vương này rồi.
Tiết Khâm cười trừ, luống cuống:
"Không, Sở thiếu, tôi tài hèn sức mọn, nào dám dạy cậu. Tôi thực sự không biết khiêu vũ đâu."
Nói xong, ý thức được việc chọc nhầm người, cậu ta cụp đuôi chạy mất vào trong dòng người, không dám ngoái lại đằng sau.
Ngôn Hi Lạc đằng sau cười khinh bỉ, mẹ kiếp, chỉ bằng loại mặt hàng này, còn dám tranh người với Diên ca nhà cậu.
Nằm mơ đi.