Thoáng chốc, kì đi quân sự đã đến. Thẩm Vân biết tin cô đi quân sự trong lòng lo lắng không thôi. Từ khi cô về đây, bà đã không để cô thiếu thốn thứ gì, nuôi đến khả ái đáng yêu. Chỉ sợ vào trong trường, cô sống không quen sẽ bị sụt cân, tốn cả công bà chăm sóc suốt một tháng qua.
"Mẹ, mẹ lo gì chứ. Tam trung cơ sở vật chất tốt như vậy, mẹ còn lo chị chịu khổ à?"
Tâm trạng Thẩm Vân vẫn không khỏi lo lắng:
"Dù sao cũng không thể bằng nhà mình được. Lát nữa bảo chú Trần trở con đi nhé, đừng đi xe buýt nữa."
Thẩm Vân nhìn cô, mỉm cười hòa ái, lấy trong túi ra một tấm thẻ đặt vào tay cô.
"Hi Hòa, đây là thím cho con, con giữ lấy. Vào trong đó muốn mua gì thì mua, là con gái, tuyệt đối không được bạc đãi bản thân nghe chưa?"
"Không, thím à, cái này con không nhận đâu. Con cũng có tiền mà."
Thẩm Vân xoa đầu cô, đúng là con gái có khác, ngoan ơi là ngoan.
"Nghe lời nào. Đây là thím cho con, còn phần của con, con cứ giữ lấy."
Ngụy Hoài Nam ở một bên, nhìn hai người tình cảm một phen, không khỏi ghen tỵ mà cắt ngang.
"Mẹ à! Tuần sau con cũng đi dã ngoại, hay mẹ cũng cho con tiền đi?"
Thẩm Vân liếc xéo cậu chàng, thằng con trai trời đánh này, suốt ngày chỉ biết vòi vĩnh, mỗi lần nhìn thấy tiền hai mắt đều sáng lên.
"Mẹ nhớ là tháng trước con cũng xin tiền đi dã ngoại. Thằng nhóc chết tiệt này, từ khi nào con lại biết nói dối thế hả?"
"Mẹ nói cho con biết, Ngụy Hoài Nam, nếu kì thi sau, điểm của con vẫn không đạt chuẩn, mẹ sẽ cắt một nửa tiền tiêu vặt của con."
Ngụy Hoài Nam nhìn mẹ mình bằng ánh mắt không thể tin được, đây là mẹ ruột của cậu sao.
"Mẹ, mẹ nói thật đi, có phải mẹ nhặt được con không? Sao mẹ có thể đối xử tàn nhẫn với con như vậy?"
Thẩm Vân và Ngụy Hi Hòa bị thái độ này của Ngụy Hoài Nam làm bật cười. Thẩm Vân nhìn cậu đe dọa:
"Đúng đó, con là mẹ nhặt được ở bãi rác về. Nói xong chưa, xong rồi thì về phòng đi, nếu không tiền tiêu vặt tháng sau của con cũng không còn đâu."
Ngụy Hoài Nam mang gương mặt đau khổ trở về phòng, cậu đau đớn nhận ra một điều rằng, Ngụy Hoài Nam cậu không phải con ruột của Thẩm Vân, Ngụy Hi Hòa mới chính là con ruột của bà ấy.
Sáng hôm sau, chú Trần chở Ngụy Hi Hòa đến trường. Tam Trung quả nhiên là ngôi trường tốt nhất Thủ Đô, không chỉ tập trung nhiều học sinh giỏi mà còn rất nhiều con nhà giàu. Các cậu ấm cô chiêu nhàn nhã, nhởn nhơ, hành lý lỉnh kỉnh được người nhà xách vào, giống như khung cảnh của ngày đầu tiên tựu trường.
"Tiểu thư, hay là tôi xách hành lý của cô vào khu quân sự nhé?"
Ngụy Hi Hòa mỉm cười, gật đầu cảm ơn bác Trần:
"Không cần đâu, bác Trần. Vali cũng nhẹ, để con tự xách vào là được rồi."
Đúng lúc chú Trần đang do dự, Lý Nhất Đồng từ phía xa bước tới, vẫy vẫy tay với cô:
"Hi Hòa, bên này."
Thấy cô có bạn đi cùng, bác Trần mới an tâm, cười hòa ái:
"Tiểu thư Hi Hòa, vậy tôi không làm phiền cô nữa, tôi đi trước."
Đợi bác Trần rời đi, Lý Nhất Đồng nhìn cô giống như nhìn một viên kim cương di động:
"Ngụy Hi Hòa, nói cho mình biết, cậu có phải thiên kim tiểu thư nhà giàu không hả? Chiếc Cadillac kia, giá trị không dưới 1000 vạn đâu. Hôm nay cậu không nói rõ, cậu biết tay mình."
Ngụy Hi Hòa nhìn cô nàng, ánh mắt tỏ vẻ vô tội:
"Chiếc xe đó là của chú thím mình. Cậu cũng biết rõ mình đang ở nhờ nhà chú mà."
Lý Nhất Đồng thường ngày chỉ thấy cô mặc đồ bình thường, hồi ở Giang Nam, cô cũng chỉ thấy cô mặc đồng phục hoặc đồ dân quốc. Lý Nhất Đồng nhìn cô nhẹ nhàng, hòa nhã như vậy, còn tưởng cô là cháu của nhà thư hương thế gia, cùng lắm là gia đình có tiền một chút.Thật không ngờ, chú cô lại là một đại phú hào.
"Ngụy Hi Hòa, tốt nhất là như thế. Nếu không, mình chắc chắn phải bồi thường tổn thất tinh thần cho mình, mình không chịu được cú sốc này đâu."
Hai cô nàng cười cười, nói nói cùng nhau vào khu quân sự. Tam Trung là ngôi trường lớn, vì vậy, khu quân sự được xây ngay trong trường. Ngụy Hi Hòa cùng Lý Nhất Đồng được phân cùng một phòng, điều này làm cô nàng vui đến quên trời quên đất.
Thế nhưng, trời chẳng chiều lòng người, kì phùng địch thủ của cô là Từ Mộng. Hai cô nàng đã không ưa gì nhau, nay lại ra đụng vào chạm, thật khiến Lý Nhất Đồng muốn đổi phòng.
"Thôi nào, Đồng Đồng, chỉ có một tháng thôi. Chúng ta không trêu chọc cậu ta, cậu ta sẽ không làm khó mình."
Lý Nhất Đồng than thở:
"Chỉ sợ là cậu ta lại kiếm cớ gây chuyện với chúng ta thôi."
Tuần quân sự đầu tiên cũng diễn ra. Ngôn Hi Lạc mặc bộ quần áo rằn ri vừa cũ vừa nát, miệng lẩm bẩm mắng:
"Mẹ kiếp, bắt ông đây mặc bộ quần áo rách nát này. Mất hết vẻ đẹp trai của ông đây rồi."
Thế nhưng, khi nhìn Sở Diên bước ra, Ngôn Hi Lạc mới biết thế nào là lụa đẹp vì người. Mẹ nó, lão đại của bọn họ đúng là một giá treo quần áo thực thụ.
Bộ quân phục vừa nát, vừa cũ nhưng khi Sở Diên mặc lên, trở lên vừa sáng chói vừa nghiêm trang. Thiếu niên cao 1m83, dáng người thẳng tắp giống như cây tùng trên núi cao, ánh mắt sắc lạnh, cả người giống như phảng phất khí thế tự cao tự đại, không giận mà uy.
Đến cả huấn luyện viên nhìn cậu cũng không khỏi cảm khái, ông chưa bao giờ nhìn thấy người nào mặc quân phục đẹp như vậy, giống như trời sinh cậu ra đã dành cho quân phục.
"Nào, các cô các cậu nhìn đi đâu đấy, có gì đẹp mà nhìn hả?"
"Còn cậu kia, đứng thẳng lên cho tôi?"
Sở Diên nghe thấy huấn luyện nhắc nhở, cậu mới biếng nhác đứng thẳng lên. Cậu liếc mắt sang nhìn thấy Ngụy Hi Hòa ở hàng bên kia. Cô gái nhỏ trong bộ quần áo rằn ri rộng thùng thình, có vẻ như bộ quần áo quá dài khiến cô phải xắn phần gấu quần khiến bóng dáng cô càng trở lên nhỏ bé, đáng yêu hơn. Đôi mắt trong veo, cong cong như vầng trăng khuyết, lúc nào cũng đầy ý cười.
Bắt gặp ánh nhìn của cô, thiếu niên khẽ mỉm cười. Nụ cười ấy của cậu còn đẹp hơn ánh dương ấm áp. Ngụy Hi Hòa giật mình, cô cúi đầu không dám nhìn lén cậu thêm lần nào nữa.
Buổi tập nhanh chóng diễn ra, hôm nay là ngày bọn họ kiểm tra bắn súng.
Ngụy Hi Hòa cầm khẩu AK47 nặng trịch trong tay, cô đưa mắt ngắm chuẩn bia. Dáng người nhỏ bé đối lập với khẩu súng to lớn kia, không hiểu sao cảm cậu cảm thấy có chút thú vị, ý cười trong ánh mắt càng sâu.
"Mẹ kiếp, đó là súng cho con người sao. Lão đại à, tớ đây bắn còn cảm thấy ê ẩm cả tay, huống chi là đám con gái lớp mình."
Cậu chàng xoa xoa bả vai đau nhức của mình, không khỏi chửi thề. Đánh mắt nhìn Sở Diên, chỉ thấy thiếu niên cao lớn đi về phía hàng con gái, ánh mắt khóa chặt vào bóng dáng tiểu tiên nữ.
Mẹ kiếp, lão đại bọn họ yêu đương vào đúng là không biết tiết chế, đúng là chọc mù mắt bọn cẩu độc thân bọn họ.
Thi xong, huấn luyện viên Trương lần lượt đọc kết quả, khi nhìn đến tên Sở Diên ánh mắt thưởng thức:
"Sở Diên, 95 điểm, Phương Thành 85 điểm, Ngôn Hi Lạc 85 điểm."
Cả lớp ồ lên, không khỏi nhìn về bóng dáng cao lớn của anh. Nói xong, ông nhìn qua hàng nữ, ánh mắt càng sửng sốt nhiều hơn:
"Ngụy Hi Hòa, 90 điểm, Lý Nhất Đồng, 30 điểm, Từ Mộng, 20 điểm."
Lần này, đến lượt tất cả mọi người lại xôn xao. Cô gái với dáng người nhỏ bé, tưởng như trói gà không chặt mà có thể bắn được gần như điểm tuyệt đối. Đối diện với ánh mắt mọi người, Ngụy Hi Hòa có chút ngượng ngùng.
"Ngọa tào, Diên ca, tiểu tiên nữ biết bắn súng đó. Quả nhiên con nhà công, không giống lông cũng giống cánh. Nóc nhà này của cậu có vẻ vững chãi đó."
Ngôn Hi Lạc nhìn về phía cậu, ánh mắt thâm sâu khôn lường. Sở Diên nhìn cô, dường như trong ánh mắt phát ra một tia khó đoán.
"Bạn học Sở Diên, Ngụy Hi Hòa, Hàn Tuyết là ba người đạt số điểm cao nhất trong kì thi bắn súng. Khóa quân sự này thực sự xuất hiện nhiều nhân tài nha."
Huấn luyện Trương cười cười, cái nhìn về Sở Diên thay đổi hoàn toàn. Ông vốn tưởng rằng cậu là một quan nhị đại*, vừa ngông cuồng, vừa tự đại, chỉ biết dựa dẫm vào gia đình. Thế nhưng, qua kì quân sự này, ông thấy rằng Sở Diên này vừa thông minh, vừa quyết đoán, chỉ là tính cách có chút kiêu ngạo. Thiếu niên này, nếu theo nghiệp quân đội chắc chắn sẽ trở thành Sở Viêm thứ hai, thậm chí còn vươn xa hơn cả ông nội cậu, quyền khuynh thiên hạ.
*quan nhị đại: thế hệ thứ hai của nhà quan chức