Yêu Người Điên

Chương 10




Trong cơn mê man mụ mị, tôi vẫn cảm nhận được bàn tay rộng lớn đầy chai sạn của người kia mò mẫm trên da thịt mình, mạnh bạo chẳng hề có chút dịu dàng nào hết. Thậm chí tôi còn cảm nhận được phía trước ngực bị miệng của hắn ngậm lấy, cắn mút như muốn nuốt trọn hết bầu ngực đầy đã này vào bụng, hàm răng nghiến lấy nghiến để. Mùi rượu mỗi lúc một nồng nặc đến sực mũi, tôi cố gắng muốn vùng vẫy để thoát khỏi sự khống chế của hắn nhưng chẳng hề có một chút sự phản kháng nào. Đầu tôi càng lúc càng đau đến khó chịu, toàn thân trở nên vô lực trước sự cưỡng bức trắng trợn của kẻ đang nằm trên người, miệng muốn mở ra hét lên thật lớn để mong có ai nghe thấy được, chỉ là cũng thất bại.

Phía bên trên, hắn dường như cũng thấy được tôi đang cố gắng muốn vùng dậy thì động tác càng thêm nhanh hơn, hấp tấp luồn tay xuống dưới muốn kéo quần tôi xuống. Cảm giác của tôi lúc này thật sự rất sợ, rất đau đớn, kéo theo đó là cả sự nhục nhã. Tôi không biết được cái người đang cố gắng muốn cưỡng bức tôi là ai, khuôn mặt hắn trông như thế nào, hắn là người trong làng hay người xa lạ. Tôi hận bản thân sao lại ốm vào lúc này, hận bản thân không thể vùng dậy được, tôi hận...Uất hận đan xen cùng với tuyệt vọng, tôi không ngừng trách ông trời chẳng nhẽ cứ như vậy mà để tôi mất đi sự trong trắng hay sao, hận ông ấy tại sao lại đẩy tôi vào bước đường cùng như thế này.

Ba tuổi mất mẹ, ba tôi phải còng lưng làm lụng, ăn không dám ăn để dành dụm tiền cho tôi đi học để tương lai sau này bớt khổ. Đi học trên thành phố thì bạn bè đánh đập bắt nạt, hãm hại đến mức còn suýt nữa bị nhà trường đuổi học, đi làm giờ lại dính phải tên xã hội đen. Tôi muốn gào lên chất vẫn ông ấy tôi vẫn chưa đủ khổ hay sao mà ông ấy lỡ đày đọa tôi như thế, nhưng rồi tôi nhận ra, ông trời vô tâm lắm. Ông ấy chẳng bao giờ nghe được lời cầu nguyện của tôi, thấu hiểu cho tôi. Nếu nghe được, ông ấy đã nghe từ hơn chục năm về trước rồi.

Khóe mắt tràn ra mấy giọt lệ nóng hối, tôi cố nuốt đau đơn vào bên trong chấp nhận sự thật đang diễn ra, chỉ là không ngờ, khoảnh khắc ấy tôi bỗng dưng cảm nhận được kẻ đang làm càn trên người tôi ngã phịch xuống đất, sau đó nghe như tiếng ai đó đánh đấm liên tục, rồi đến giọng nói của Lưu Sơn.

- Đánh chết mày, đánh chết mày... Dám sờ mềm mềm của tao... dám sờ của tao à.

Lưu Sơn vừa chửi vừa đánh, thậm chí dường như anh còn mạnh tay đến mức muốn lấy mạng hắn ngay tức khắc hay sao ấy mà tôi còn nghe thấy xen lẫn với tiếng của anh là giọng nói liên tục hách dịch của kẻ kia, nghe rất quen nhưng tôi không thể nào nhận ra được.

- Mày.... tao chưa có làm gì nó... Thằng điên này, thả tao ra... mày định đánh chết tao à.

Lưu Sơn tuy bị điên nhưng hễ ai bắt nạt tôi là anh y rằng không bao giờ chịu ngồi im để nhịn, mà nhất quyết một hai sống chết với kẻ đó. Cũng như lúc này, anh nghe hắn nói vậy thì càng tức hơn, nói lộn xộn chửi lại.

- Ông mày đánh chết mày... đánh chết cả nhà mày... dám sờ mềm mềm của tao, tao đánh.

Nói đến đây Lưu Sơn bỗng dưng dừng lại, hai giây sau đó tôi liền thấy có tấm chăn phủ lên người tôi, rồi lại tiếp tục nghe được giọng tên kia tru tréo.

- Thằng điên này, mày dám đánh ông, có tin ông đánh chết mẹ mày không hả.

- Đánh mày... đánh mày... cho mày chừa.

Tôi chỉ nghe được đến như thế, rồi mọi chuyện xảy ra như thế nào tôi cũng không hề biết nữa, vì đầu óc tôi đã nặng trĩu rơi vào mê man từ lúc nào. Chỉ là trong lúc mơ màng ngủ như thế, tôi vẫn cảm nhận được cả người được ai đó ôm vào lòng, rất ấm... rất thơm.

Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, khi tôi tỉnh dậy, bên ngoài trời đã tối om như mực, còn nghe thấy những tiếng tí tách của nước chảy róc rách phía bên cửa sổ, có lẽ trời đang mưa. Đảo mắt quanh phòng dưới tia sáng lờ mờ của ngọn đèn dầu, tôi nhìn thấy A Sơn nằm ngủ gục bên thành giường, cả người ngồi bệt xuống đất, vẻ mặt chẳng thoải mái chút nào, có lúc nhăn lại, nghiến răng ken két như đang tức giận điều gì đó. Lại nhìn xuống người, tôi cũng nhận ra quần áo trên người tôi cũng được cài lại, tuy sộc sệch nhăn nhúm nhưng cũng không hở hang, lướt qua cũng biết là tác phẩm của Lưu Sơn. Chỉ có anh mới luống cuống cài lộn xộn như thế này, chứ ba tôi thì đi làm đến tối mới về, chắc ông chỉ biết chuyện tôi bị ốm mà thôi.

Chống tay cố vịn người dậy, tôi nghẹ nhàng nhất có thể nhưng vẫn gây ra tiếng động làm cho Lưu Sơn thức tỉnh. Nhìn thấy tôi, anh lồm cồm bò dậy tiến lại, chẳng biết do bản năng hay học ba của tôi mà đưa tay sờ lên trán tôi một hồi rồi lại sờ lại trán của mình, sau mãi một hồi suy nghĩ với ngập ngừng nói.

- Linh... linh còn...còn mệt không... Anh... anh lấy cháo nhé.

Trước sự luống cuống của anh, tôi bật cười phát ra tiếng thật nhẹ, cổ họng tuy vẫn còn đau nhưng đã có thể nói được, cất giọng.

- Ừ, em không sao nữa rồi... Mà ba đâu rồi anh Sơn.

Lưu Sơn cẩn thận bê bát cháo ở trên bàn lại gần tôi, bón lên từng thìa thổi vù vù cho nguội, vừa đút cho tôi vừa đáp trả.

- Ba... ba đi sang nhà thằng hôm nay bị Sơn đánh... Sơn đánh nó... đánh như thế này này.

Nói rồi đặt bát cháo xuống, đứng ra giữa phòng khua tay múa chân loạn xạ kể lại cho tôi, chán chê rồi mới lại tiếp tục bón cháo, nói tiếp.

- Nó, nó dám sờ mềm mềm... Anh đánh nó... xong... xong nó gọi người đến định phá bếp lần nữa... Anh... anh lại đánh.... ( nói đến đây Lưu Sơn lấm lép nhìn vào ngực tôi, chẳng đợi tôi đồng ý hay không rất tự nhiên cởi cúc áo ra luồn tay vào bầu ngực vuốt nhẹ, hỏi nhỏ).... Linh...linh... mềm mềm.... mềm mềm còn đau không.

Hốc mắt tôi theo từng câu anh nói mà trở nên cay xè, không thể nào kiềm chế được nữa mà tràn xuống những giọt lệ trong veo chảy tí tách trên cánh tay màu đồng của Lưu Sơn, nghẹn ngào lắc đầu.

- Không... không đau... không còn đau nữa... May, may là anh về kịp, may là anh về kịp.

Lưu Sơn thấy tôi khóc mỗi lúc một lớn thì lại sợ hãi, luống cuống không biết phải gì, lắp bắp lo lắng.

- Linh... sao Linh khóc... anh... anh làm gì sai à.

Tôi cười trong nước mắt lắc đầu, đưa tay lên cầm lấy bàn tay to lớn của anh áp vào má mình, nghẹn ngào đáp trả.

- Không... anh không làm gì sai hết, là em hạnh phúc quá thôi... A Sơn này, anh... anh hôm nay không bị thương chứ. Có bị đau ở đâu không, có bị hắn đánh trúng chỗ nào không.

Lưu Sơn lắc đầu nguầy nguậy, luống cuống lau sạch nước mắt trên mặt tôi, không những thế anh còn thổi vù vù một lúc lâu mới dừng lại, hì hì cười kéo áo lên như chứng mình những điều anh nói là đúng.

- Không.... không trúng chỗ nào hết. Nhìn này, vẫn bình thường mà...

Nhìn kĩ đi nhìn kĩ lại vẫn không thấy có vết thương nào trên người của anh thật nên tôi cũng an tâm phần nào, tiếp tục ăn nốt bát cháo rồi rửa chân tay rồi lại nằm xuống, rất nhanh sau đó cũng chìm vào giấc ngủ dài. Một giấc ngủ chẳng hề có mộng mị gì hết, chẳng hề có những sợ hãi gì hết, mà là an toàn, là ấm áp.

Sáng hôm sau, khi tiếng gà gáy vang lên từng hò liên hồi tôi cũng trở mình tỉnh giấc, nhìn quanh căn phòng tối mờ không thấy A Sơn đâu nữa, bát cháo cùng với xoong nồi cũng được dọn dẹp gọn gàng. Thế nhưng đâu đó tôi vẫn ngửi được mùi hương hoa trà thơm nhẹ đặc trưng của người đó, cái mùi chỉ khi nào anh sạch sẽ nó mới dịu nhẹ lan tỏa.

Vén mền bước đi ra bên ngoài định tìm ba, thì cũng là đúng lúc tôi nhìn thấy nhìn thấy dần bản kéo tới tập trung đông nghịt phía ngoài sân, râm ran bàn tán điều gì đó mà tôi không biết được. Có cả trưởng làng, có cả lão Phụng và A Nùng, mọi người đều nhìn chằm chằm vào tôi không rời khiến tôi tự dưng nảy sinh cảm giác bất an. Ánh mắt này, họ nhìn tôi chẳng khác gì như tôi là tội đồ gây ra tai họa cho buôn làng vậy.

Đang định lên tiếng chào hỏi tất cả, tôi bỗng dưng bị ba ôm lấy đẩy vào trong nhà, vừa đi ông vừa nói nhỏ.

- Con chưa khỏi ốm nên đừng có đi ra ngoài làm gì, gió máy lại càng thêm ốm hơn thì sao. Để ba mang cháo lên cho con ăn nhé, ăn nóng nó mới nhanh khỏi được.

Trước hành động này của ba, tôi ngạc nhiên lắm nên đành mở miệng hỏi.

- Ba, con đỡ rồi, ba đừng đẩy con như thế cứ... Có chuyện gì ba nói con nghe với, sao mọi người lại tập trung ở nhà mình đông như vậy.

Ba thấy tôi hỏi vậy thì hốt hoảng, vội vàng lắc đầu, dưới cái nắng sớm mà mồ hôi trên trán ông túa ra không ngừng, ướt đẫm hết cả gương mặt. Nếu tôi không nhầm ông dường như đang sợ hãi đều gì đó, mà điều này có thể liên quan đển tôi, khả năng là rất lớn.

- Không, không có chuyện gì hết đâu con... Không hề có chuyện gì hết, con đừng suy nghĩ nhiều làm gì cho mệt người.

Trước câu trả lời mang theo đầu sự run rẩy của ba, tôi đang định lên tiếng tiếp hỏi ông thì phía bên kia, trưởng làng đã lên tiếng át đi sự ồn ào bán tán của mọi người, nhìn chằm chằm tôi với ba, hắng giọng.

- Được rồi A Luân, chuyện này liên quan đến danh dự của cả bản làng ta, nên ông đừng có bao che cho con gái ông như vậy nữa. Bây giờ tất cả mọi người ở đây đều có mặt đông đủ rồi, chúng ta ba mặt một lời nói chuyện cho ra nhẽ.

Ba tôi mặt đỏ phừng phừng quay ngoắt người lại, chiếu cái nhìn đầy dao nhọn vào trưởng làng, gằn từng từ rít lớn.

- Con gái tôi không bao giờ làm mấy cái chuyện thất đức ấy, mấy người đừng có mà vớ vẩn, được đằng chân lân lên đằng đầu. Nó ở trên thành phố bao nhiêu năm đầy người giàu có theo đuổi nó còn không ưa, không thích, việc gì nó phải đi quyến rũ cái thằng A Sìn một chữ bẻ làm đôi không biết, xấu người xấu cả nết hả.

Thì ra là như thế, thì ra cái người hôm qua định cưỡng bức tôi lại chính là A Sìn, cái người bị Lưu Sơn đánh cho một trận vỡ đầu ngày hôm trước. Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến là muốn sôi máu muốn bổ nhào vào cào cấu cả nhà tên đó, thế nhưng phút trấn tĩnh mình tôi vẫn cố dằn xuống sự kích động muốn chửi lớn, kiềm chế hỏi ba.

- Ba... chuyện này...

Thế nhưng tôi chưa kịp nói hết câu, trưởng làng đã đệm luôn chẳng để cho tôi cơ hội nào hết.

- A Linh, chúng tôi đợi cháu suốt từ sáng sớm đến bây giờ cũng chỉ là muốn có được một lời giải thích... Có phải cháu thật sự là người quyến rũ A Sìn ngủ với mình nhưng không được, vì thế mới cay cú kêu cái tên điên kia đánh cậu ấy đúng không. Cháu nói đi, có phải như thế không.

Từng câu từng chữ trưởng làng nói ra tôi không hề bỏ sót một từ nào, càng nghe càng thấy phẫn uất không thể nhịn được, chẳng cần nể nang gì nữa mà đáp lại.

- Thế nào là thế nào, từ trước tới nay cháu là người như thế nào chẳng nhẽ ngài không biết hay sao mà còn hỏi. Nói cháu quyến rũ A Sìn, mấy người thấy tên đó xứng để cháu để ý tới sao... ( nói đến đây tôi nhếch mép cười khẩy, chiếu cái nhìn lạnh băng vào A Sìn đang câng câng mặt đứng bên cạnh lão, lạnh giọng)... Thà nói cháu quyến rũ A Sơn còn nghe được, vì so với anh ấy, cháu trai ngài còn chẳng bằng một móng chân của người ta đâu.

Tưởng tôi không biết cái bài của mấy người à, muốn cậy đông chèn ép gia đình nhà tôi ư, đừng có mơ nhé. Tôi đây hiền thì hiền thật nhưng cũng không phải là ngu để cho muốn dắt mũi như thế nào thì dắt, như vậy chẳng khác gì bao nhiêu năm tôi được ăn học trên thành phố đổ sông đổ bể hết hay sao. Lại nhắc tới A Sơn tôi cũng mới nhớ từ lúc đứng ở đây cho tới giờ tôi vẫn chưa được nhìn thấy anh, không biết là anh đi đâu rồi, có khi nào bị trưởng làng cho người bắt đi không? Nghĩ đến điều ấy, tôi vội vàng hỏi ba.

- Ba à, A Sơn đâu rồi, anh ấy đâu rồi ba...

Ba tôi ngước đôi mắt mệt mỏi lên nhìn tôi lắc đầu, chỉ cần như thế thôi tôi cũng đủ hiểu chuyện đó chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, tức giận càng thêm dâng đầy. Chỉ cần nghĩ tới việc anh bị họ đánh đập, đuổi khỏi nơi này, tôi đã không kiềm chế được mà hét lớn với trưởng làng.

- Mấy người đưa A Sơn đi đâu rồi, mau trả anh ấy cho tôi... Mau lên.

Buôn làng tôi là một buôn làng nhỏ, người đứng đầu chính là trưởng làng, người có quyền quyết định tất cả và cũng là người được mọi người kính trọng, nói gì nghe đó nên khi thấy tôi lớn tiếng như vậy với ông, họ đã không ngần ngại mà chỉ trỏ tôi bằng những lời không hay. Đến ngay cả lão Phụng, người mà tôi quý mến cũng không lên tiếng bênh vực cho tôi, mà điễm tĩnh hỏi lại.

- A Linh, con... con có thật sự quyến rũ A Sìn không, nếu thật sự không phải thì ta sẽ đứng lên lấy lại công bằng cho con, nhất định không để con chịu thiệt.

Tôi nhìn lão Phụng chằm chằm, dứt khoát lắc đầu.

- Lão nghĩ con là người như vậy ư... Lão cũng giống bọn họ, cũng tưởng con dâm loàn như thế sao,.. lão thật sự khiến con quá thất vọng, thật sự quá thất vọng.

Nói xong, tôi định chạy đi ra ngoài đi tìm A Sơn, nhưng vừa bước xuống đã bị mấy thanh niên to khỏe trong làng chặn lại, khuôn mặt chúng ai ai cũng hằm hằm đe dọa. Cùng lúc ấy lão trưởng làng cũng nói ra phán quyết dành cho tôi.

- A Linh, chuyện cô với A Sìn không cần phải nhắc lại nhiều nữa, già quyết định sang tháng hai đứa sẽ tổ chức đám cưới, việc học của cô cũng nên dừng lại đi, ở nhà cùng A Sìn đi chăn trâu, lên rẫy. Khỏi phải bàn nhiều, nếu không đừng hòng thằng điên kia được nguyên vẹn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.