Yêu Nghiệt Quốc Sư Cùng Bệnh Mỹ Nhân Tiểu Cá Mặn

Chương 5: Mười vạn câu hỏi vì sao?




Edit: Min

Lục Thiên Ánh ôm Tây Ngạn Du trở lại gian phòng đã an bài ở tầng 5, đặt người lên giường, không chú ý một cái, đầu Tây Ngạn Du đập vào cột giường, Tây Ngạn Du liền mở to mắt, vẻ mặt khiển trách nhìn Lục Thiên Ánh.

Lục Thiên Ánh bị nhìn có chút xấu hổ, lo lắng duỗi tay sờ sờ đầu Tây Ngạn Du. Có điều, vừa lúc Tây Ngạn Du tỉnh ngủ, gã đứng ở trước giường, cúi đầu nhìn Tây Ngạn Du, muốn nói lại thôi.

Lục Thiên Ánh chuẩn bị giải thích rằng mấy ngày nay có việc phải ra ngoài, thủ hạ hiểu lầm ý của gã, sau đó tỏ vẻ sẽ trừng phạt Ninh Chiếu.

Nhưng hiển nhiên, gã sẽ không trực tiếp nói như vậy, bởi không phù hợp với tính cách của gã, cho nên, Lục Thiên Ánh chuẩn bị ấp ủ trong chốc lát, chờ thời điểm Tây Ngạn Du ủy khuất làm nũng, gã sẽ giống như bố thí mà hơi giải thích một câu, lại khiển trách Ninh Chiếu để Tây Ngạn Du hết giận.

Hơn nữa, Lục Thiên Ánh cảm thấy Tây Ngạn Du là bởi vì không thông suốt, cho nên hiệu quả của thuốc mới phản ứng chậm, chờ Tây Ngạn Du phát tác, tính tính thời gian, cũng không sai biệt lắm.

Vào lúc này, thân ảnh hư vô của Vân Lâm Quân xuất hiện ở trong phòng.

Hắn bước tới ngồi vào bàn bên cạnh, rất có hứng thú xem Lục Thiên Ánh chuẩn bị biểu diễn.

Tây Ngạn Du giơ tay sờ sờ đầu, rồi giống như con cá chui vào trong chăn, nhắm mắt ngủ.

Có tận hai người trong phòng á, cái tiết mục giả vờ tình thâm vẫn là thôi đi, sợ gặp ác mộng.

Giây sau, Tây Ngạn Du liền ngáy khò khè.

Lục Thiên Ánh: "......"

Gã ấp ủ nửa ngày lại chưa kịp thi triển, những lời nói chuẩn bị tốt cùng cảm xúc giống như bị mắc ở cổ họng, nghẹn đến khó chịu, sắc mặt trong nháy mắt xanh mét, gân xanh trên trán theo tiếng ngáy của Tây Ngạn Du hết đợt này đến đợt khác nhảy lên.

Không nghĩ tới một hồi tuồng còn chưa bắt đầu đã tan cuộc, Vân Lâm Quân đứng dậy đi đến mép giường, nhìn nhìn Tây Ngạn Du.

Tây Ngạn Du ngủ cực kỳ ngon, một chốc là sẽ chưa tỉnh.

Hắn khẽ cười một tiếng, làm lơ sự tồn tại của Lục Thiên Ánh, biến mất tại chỗ.

Lục Thiên Ánh giống như pho tượng, đứng trừng mắt Tây Ngạn Du một lúc, sắc mặt mới hòa hoãn xuống, gã thở sâu, xoa xoa huyệt Thái Dương, ngồi lên giường.

Muốn giả bộ thì phải giả bộ thật tốt.

Nhiều năm qua Lục Thiên Ánh chỉ nghe uống rượu say sẽ ngoan ngoãn ngủ, chứ chưa từng nghe uống xuân dược say cũng ngoan ngoãn ngủ!

Hôm nay gã sẽ ở đây chờ dược hiệu phát tác!

Lục Thiên Ánh dứt khoát dựa vào cột giường, nhắm mắt dưỡng thần, mình cực nhọc ngày đêm, cũng không thể để Tây Ngạn Du yên ổn nghỉ ngơi một đêm......

Lại một đêm......

***

Giữa trưa ngày thứ hai, Ninh Chiếu dựa vào trên giường, đại phu trong lâu đổi dược cho hắn xong, dặn dò hắn phải chú ý mọi chuyện, nhưng nhìn bộ dáng thất thần của Ninh Chiếu, chỉ đành xoay người dặn dò gã sai vặt, gã sai vặt cung kính đưa người ra cửa phòng.

Lần này Ninh Chiếu bị thương rất nghiêm trọng, cánh tay trái cùng đùi phải đều bị gãy, trên trán có một vết thương to, nhất đáng giận chính là khách quý bị Ngọc Thanh Sương đoạt đi rồi.

Khách quý trong lâu đều có địa vị rất cao, đây là con đường quan trọng để bọn họ thu thập tình báo, tuy rằng hắn hận không thể xẻo bọn người kia, nhưng cũng không có nghĩa là nguyện ý bị Ngọc Thanh Sương cướp đi, có được tình báo quan trọng đi tranh công với chủ thượng.

Chủ thượng......

Ninh Chiếu nhìn ra cửa, rồi nhắm mắt lại dựa vào đầu giường.

Đã hơn một ngày trôi qua, chủ thượng cũng chưa từng tới nhìn hắn một cái.

Trong cái phòng lớn như vậy cũng chỉ có một mình hắn, vào giờ này khắc này, khí thế kiêu ngạo yếu đi rất nhiều, hắn mở to mắt, trong đôi mắt có chút mất mát, thương tâm cùng bàng hoàng.

Một ngày, hai ngày......

Hắn dần dần ủ rũ, trong thâm tâm không ngừng tự giễu bản thân.

Bỗng nhiên, Lục Thiên Ánh sai người hầu cận mang thuốc tới cho hắn.

Trong phút chốc Ninh Chiếu lại bốc cháy lên hy vọng, nhận lấy bình thuốc trong tay, cười đến diễm lệ, giữ chặt người hầu cận hỏi: "Chủ thượng đâu?"

Người hầu cận: "Vị Thời Tiểu Chanh kia đến bây giờ vẫn chưa tỉnh, lâu chủ vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc hắn."

Ninh Chiếu buông người hầu cận ra, cúi đầu.

Người hầu cận lui xuống, gã sai vặt bưng nước cùng băng gạc và chén thuốc tiến vào, đặt đồ trên giường, cầm chén thuốc đưa tới trước mặt Ninh Chiếu: "Công tử, tới giờ uống thuốc rồi."

Ninh Chiếu cắn răng, đoạt chén thuốc rồi đẩy ngã gã sai vặt.

"Cút!"

Gã sai vặt thấy hắn muốn nổi bão, vội vàng thu thập đơn giản rồi chạy ra ngoài.

Sau khi Ninh Chiếu trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên nói: "Không đúng, không đúng......"

Hắn bình tĩnh lại, lúc này mới cảm thấy phản ứng của chủ thượng mấy ngày nay rõ ràng không đúng lắm. Chủ thượng là người có chí lớn, không phải là kẻ sa vào tình ái. Trừ phi, tên Thời Tiểu Chanh có điểm nào đó để lợi dụng, chủ thượng có kế hoạch......

Nhất định là như thế.

Đôi mắt Ninh Chiếu bừng sáng.

Chủ thượng chỉ là muốn lợi dụng gia hỏa kia, nhất định là như thế.

Tất cả u ám trên mặt Ninh Chiếu tan đi, hắn đắc ý đứng lên, mới vừa vui vẻ đi một bước, quên mất hiện tại mình đang bị thương, rầm một cái ngã trên mặt đất, tiếng kêu thảm thiết phát ra.

***

Sự thật chứng minh, xuân dược mà Tây Ngạn Du uống là loại tốt.

Cậu cứ như vậy ngoan ngoãn ngủ, ngủ hai ngày còn không tỉnh. Lục Thiên Ánh không có cách, vài lần muốn rời đi, dặn dò người hầu, nếu Tây Ngạn Du có dấu hiệu tỉnh lại thì đi gọi gã. Nhưng nghĩ nghĩ, lại quyết định diễn tiếp, dứt khoát ngồi ở mép giường nhìn Tây Ngạn Du.

Miệng vết thương của Tây Ngạn Du có chút nhiễm trùng, gọi như thế nào cũng không tỉnh, đút thuốc cũng không được, hơi sốt nhưng cũng không nghiêm trọng, Lục Thiên Ánh canh giữ ngày đêm là thật sự cực nhọc, hai ngày nay không nghỉ ngơi chút nào.

Giữa trưa ngày thứ ba Tây Ngạn Du mới tỉnh lại. Lục Thiên Ánh cuối cùng cũng chịu không nổi nữa, sáng sớm liền dựa vào cột giường ngủ, sắc mặt không quá đẹp, râu ria xồm xoàm, lôi thôi cực kỳ, Tây Ngạn Du nhất thời không nhận ra.

Tây Ngạn Du mơ mơ màng màng: "Nước."

Lục Thiên Ánh lập tức tỉnh, nhìn Tây Ngạn Du chưa tỉnh hoàn toàn, rốt cuộc nhịn không nổi mà lộ ra một chút không kiên nhẫn, hai hàm răng nghiến vào nhau, tiếp tục diễn.

Hắn đứng dậy đi lấy nước cho Tây Ngạn Du, vì ngồi lâu nên chân hơi tê, gã lảo đảo một cái, rồi bưng nước trở về kiên nhẫn đút cho Tây Ngạn Du, còn hỏi Tây Ngạn Du có đói không.

Tây Ngạn Du đúng lý hợp tình: "Đói."

Lục Thiên Ánh ra cửa gọi người đi chuẩn bị đồ ăn.

Tây Ngạn Du nhìn bóng dáng tràn ngập tang thương cùng mỏi mệt của gã, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, đúng vào lúc này, Vân Lâm Quân lại lần nữa xuất hiện ở trong phòng, đối diện với ánh mắt của Tây Ngạn Du.

Vân Lâm Quân nhìn cậu, lông mày hơi nhướng lên.

Tây Ngạn Du: "......"

Tây Ngạn Du tiếp tục nhìn bóng dáng Lục Thiên Ánh, tròng mắt xoay chuyển, lúc Lục Thiên Ánh sắp xoay người trở về, lại giống như không có việc gì thu hồi ánh mắt, ngáp một cái.

Má!

May mà kỹ năng diễn xuất của mình vẫn còn tốt.

Thiếu chút nữa bị tiên nhân phát hiện ra mình có thể thấy được hắn.

Vân Lâm Quân nhìn Tây Ngạn Du trong chốc lát, ngồi xuống ở bàn bên cạnh, trong tay xuất hiện chén Tuyết Hoa Lạc, một bên ăn một bên ngồi xem diễn.

Tây Ngạn Du liếc liếc.

Không phải là tiên nhân ngươi mang Tuyết Hoa Lạc cho ta ăn sao?

Như thế nào mà tự mình ăn mảnh vậy?

Ta cũng muốn ăn......

Lục Thiên Ánh bưng cơm trở lại, đút cho Tây Ngạn Du ăn xong, Tây Ngạn Du cả người mệt mỏi, còn tưởng tiếp theo là đi ngủ.

Vẻ mặt Lục Thiên Ánh đầy quan tâm: "Chân còn đau không?"

Tây Ngạn Du như là rốt cuộc nhớ tới cái chân què của mình: "Còn."

Lục Thiên Ánh cười: "Ngoan, đừng ngủ."

Gã đem chén đũa đặt qua một bên, chặn ngang bế Tây Ngạn Du lên, đi tới bên cửa sổ, mở cửa ra, cảnh tuyết mùa đông hiện ra ở hai người trước mặt.

Lục Thiên Ánh: "Hôm qua tuyết bắt đầu rơi, cảnh tuyết ở Vĩnh Khê Thành là đẹp nhất."

Tây Ngạn Du bị một trận gió lạnh thổi: "......"

Chưa từng nghe nói: Mang người bệnh nặng mới khỏi đi ngắm cảnh tuyết rơi.

Lục Thiên Ánh cúi đầu nhìn Tây Ngạn Du trong lòng ngực: "Sao không nói lời nào?"

Tây Ngạn Du: "Hắt xì!!!"

Lục Thiên Ánh sửng sốt, mới ý thức được bản thân có chút sơ sẩy, gã là người luyện võ không sợ lạnh, nhưng Tây Ngạn Du lại khác, vì thế, lập tức kêu người lấy tới một cái áo khoác thật dày, đem Tây Ngạn Du gói kỹ lưỡng, rồi mang lò sưởi tay nhét vào trong lòng ngực Tây Ngạn Du.

Nhìn da đầu trọc của Tây Ngạn Du bị đông lạnh đỏ, Lục Thiên Ánh ho nhẹ một tiếng, đội mũ choàng lên cho cậu.

Tây Ngạn Du không khách khí dựa vào trong lòng ngực gã, rất thoải mái rất ấm áp, ngước mắt lười biếng thưởng tuyết.

Sau một lúc lâu, đại khái là cảm thấy không khí không tồi, Lục Thiên Ánh hỏi: "Đã đọc qua những sách gì?"

"Không."

Lục Thiên Ánh: "Không đọc qua?"

"Ừm."

"Biết chữ không?"

"Không."

"Không biết chữ?"

"Ừm."

Lục Thiên Ánh: "......"

Động tác ăn Tuyết Hoa Lạc của Vân Lâm Quân dừng một chút, hắn dựa sát vào cửa sổ, mặt đối mặt siêu gần để ăn dưa, vừa lúc nhìn thấy con ngươi lười biếng của Tây Ngạn Du hiện lên một mạt ý cười xấu xa.

Tây Ngạn Du: "......"

Tiên nhân, ngươi đứng đắn một chút coi!

Không bao giờ muốn cười QAQ

Lục Thiên Ánh: "Năm nay ngươi 18?"

Tây Ngạn Du ngốc ngốc: "Ừm."

Lục Thiên Ánh: "Sẽ cố gắng học sao?"

Tây Ngạn Du: "Hừm......"

Lục Thiên Ánh: "Sẽ sao?"

Tây Ngạn Du: "Sẽ."

Lục Thiên Ánh nhẹ nhàng thở ra.

Quý Dạ Vân từ trước đến nay đều thích kiểu người vừa có tài vừa có dung mạo.

Gã tính tính một chút, còn một năm nữa là Quý Dạ Vân hành quân, lúc ấy hắn sẽ đi ngang qua Vĩnh Khê Thành, bây giờ bắt đầu dạy có lẽ sẽ kịp.

Nhưng cũng phải nắm chặt thời gian.

Lục Thiên Ánh: "Hôm nay bắt đầu, ta sẽ tự mình dạy ngươi đọc sách, được không?"

Tây Ngạn Du: "Ồ!"

Tây Ngạn Du liếc nhìn Tuyết Hoa Lạc chỉ còn một nửa trong tay tiên nhân.

Tiểu tử ngươi......

Lục Thiên Ánh sai người đi lấy 《 Tam Tự Kinh 》tới, bắt đầu dạy học.

Lục Thiên Ánh đem sách đến trước mặt Tây Ngạn Du: "Hiện tại ngươi nhận biết mặt chữ trước, qua hai ngày nữa bắt đầu viết chữ."

Tây Ngạn Du: "Ừm."

Lục Thiên Ánh nhíu mày: "Về sau ta cùng ngươi nói chuyện, ngươi không được chỉ dùng một từ để trả lời ta."

Tây Ngạn Du: "Được."

Lục Thiên Ánh hít sâu một hơi, nhẫn nhịn, kiên nhẫn nói: "Cùng ta đọc 'nhân chi sơ, tính bản thiện'."

Tây Ngạn Du: "Vì cái gì?"

Lục Thiên Ánh bị đánh gãy, có chút không vui: "Cái gì?"

Tây Ngạn Du: "Nhân chi sơ, vì cái gì tính bản thiện?"

Lục Thiên Ánh: "Đây là lời thánh hiền nói."

Tây Ngạn Du: "Thánh hiền là cái gì?"

Lục Thiên Ánh: "Thánh hiền chính là tài trí siêu phàm, được mọi người tôn kính người."

Tây Ngạn Du: "Như thế nào là tài trí siêu phàm?"

Lục Thiên Ánh: "Chính là tài trí siêu việt phàm phu tục tử."

Tây Ngạn Du: "Tài trí là cái gì? Bao gồm cái gì? Là trời sinh sao? Vì sao lại có người trở thành thánh hiền? Có người là phàm phu tục tử?"

Lục Thiên Ánh: "......"

Lục Thiên Ánh: "Cùng ta đọc: 'nhân chi sơ, tính bản thiện'."

Tây Ngạn Du: "Thánh hiền nói rất là đúng sao? Ta nhìn thấy tiểu hài tử trong thôn sinh ra không lâu, liền cùng ca ca tỷ tỷ đoạt ăn, rõ ràng là tính bổn ác."

Lục Thiên Ánh: "......"

Tây Ngạn Du: "Hơn nữa, nãi nãi nói cha ta đánh cờ bạc là không phải thứ tốt, cuối cùng còn đem ta đi bán."

Lục Thiên Ánh: "......"

Lục Thiên Ánh ném 《 Tam Tự Kinh 》, mặt vô biểu tình lấy một quyển khác: "Hôm nay chúng ta học 《 Bách Gia Tính 》."

Tây Ngạn Du: "Vì sao là Bách Gia Tính? Mà không phải ngàn gia họ, vạn gia họ? Hả? Thật sự chỉ có một trăm họ này sao? Còn những họ thì thế nào?......"

Lục Thiên Ánh nhắm mắt lại xoa xoa thái dương, đầu có chút đau.

Tây Ngạn Du còn đang hỏi, Lục Thiên Ánh cảm giác toàn thân máu đều phi hết lên não, đầu muốn nổ tung.

Lục Thiên Ánh nắm chặt sách: "Câm miệng!"

Tây Ngạn Du: "Ừm."

Như ngươi mong muốn.

Lục Thiên Ánh xoa xoa giữa mày: Thế giới rốt cuộc cũng thanh tĩnh.

Vân Lâm Quân cười cười, buông xuống thìa ngọc.

Tây Ngạn Du nhìn thoáng qua vị kia, Tuyết Hoa Lạc đã bị tiên nhân ăn hết......!!!

Tây Ngạn Du: "......"

Tiên nhân xấu xa!!!

__________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.