Hai người ôm nhau hôn say đắm, tay Sách Thiệu lơ đãng lướt qua lưng trần của An Đức, cảm nhận nhiệt độ cơ thể và hơi thở của nhau. An Đức cảm thấy mình rất nhanh đã bị Sách Thiệu trêu trọc có cảm giác, anh hận không thể lập tức đè người này xuống giường, hung hăng chiếm đoạt y. Nhưng anh nói chung còn đủ tỉnh táo, lập tức phát hiện mình đang ở phòng ngủ của Thẩm Kiệt Thần.
Anh biết nếu hai người họ dám ở phòng ngủ Thẩm Kiệt Thần làm chút chuyện gì đó không hài hòa, hậu quả nhất định vô cùng thảm thiết. Chỉ có thể hít vào một hơi thật sâu, từ từ buông cánh tay ôm chặt Sách Thiệu ra.
Sách Thiệu hơi tựa vào người An Đức, cúc áo sơmi bị tháo mở lộ ra làn da trắng nõn, y hơi hơi mở mắt ra, có chút khó hiểu nhìn An Đức, đáy mắt dường như có nước, vừa thấy trong lòng An Đức khẽ động. An Đức hôn hôn môi y, thấp giọng nói, “Chúng ta về nhà đi?”
Ý thức của Sách Thiệu bị châm ngòi cũng có chút yếu ớt, y dựa vào An Đức nửa ngày mới tỉnh táo chút, đứng vững thân mình, chầm chậm thắt nút, sau đó dựa vào bên cạnh nhìn An Đức chậm rãi mặc quần áo.
Hai người đều thu thập xong đi ra khỏi phòng ngủ, liền nhìn thấy Thẩm Kiệt Thần cùng vị cảnh sát xa lạ kia đứng ở phòng khách không biết đang nói cái gì, Sách Thiệu vừa nhìn thấy Thẩm Kiệt Thần, đã bùng lửa giận trong lòng, cắn răng đánh cậu một cái, cái gì gọi là bạn xấu, dù cho Sách Nhị gia muốn gặp An Đức, cũng không cần cậu phải bán đứng tôi, thấy Nhị gia của cậu thất bại rất thỏa mãn phải không.
An Đức kéo Sách Thiệu vào lòng, mang theo ánh mắt ngâm cứu nhìn Thẩm Kiệt Thần còn có vị cảnh sát kia, sau đó ý vị thâm trường cười cười, “Chúng tôi đây sẽ không làm phiền.”
Thẩm Kiệt Thần hừ lạnh một tiếng, đem khăn tắm An Đức vừa mới dùng qua ở trong phòng ngủ ra, trực tiếp ném vào mặt Sách Thiệu, “Này tặng anh. Nhà tôi không giữ thứ mà đàn ông khác đã dùng qua.”
Sách Thiệu sâu sắc liếc Thẩm Kiệt Thần một cái, chuyện này, tuyệt đối không để yên.
An Đức khe khẽ nói mấy câu vào tai Sách Thiệu, hai người liền tay nắm, thật vui vẻ về nhà.
Cái gọi là nhà, chính là quán bar của Sách Thiệu, ông chủ Sách mở cửa lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên dẫn đàn ông về, làm nhân viên trong quán đều thực kinh ngạc. Sách Thiệu kéo An Đức băng qua quán, khoát khoát tay, “Hôm nay nghỉ, muốn làm gì thì làm đi.” Sau đó không chờ bọn họ phản ứng, kéo ngay An Đức lên lầu.
Cửa phòng ngủ vừa mới đóng, An Đức không thèm phân trần đặt Sách Thiệu lên giường, sau đó liền hôn lên môi y, nụ hôn kia vô cùng gấp gáp, dường như biểu đạt toàn bộ áp lực trong khoảng thời gian này.
Sách Thiệu ngửa đầu, thừa nhận toàn bộ tình cảm mãnh liệt của đối phương, y cũng như thế khao khát người trước mắt này, từ thân thể đến đáy lòng. Nếu nói trước kia là bị lạc trong dịu dàng của An Đức, như vậy, trải qua thời gian hơn một tháng này, y hoàn toàn có thể thừa nhận mình quan tâm người trước mắt này bao nhiêu, toàn tâm toàn ý yêu anh.
An Đức ở trên giường luôn luôn kiên nhẫn mười phần, nhưng lúc này, lại có chút nôn nóng. Anh vài cái đã lột sạch sẽ Sách Thiệu, lộ ra làn da trắng nõn quen thuộc, An Đức phủ □, lưu lại trên người Sách Thiệu từng dấu từng dấu vết, dục vọng của Sách Thiệu rất nhanh bị An Đức châm ngòi, y xoay vặn eo, trong cổ họng phát ra rên rỉ.
An Đức qua loa xoa dịch bôi trơn lên tay, một bàn tay tinh chuẩn cầm hạ thân Sách Thiệu, tay kia thì thăm dò phía sau, làm khuếch trương cùng bôi trơn. An Đức dùng ngón tay khiêu khích hạ thân Sách Thiệu, cũng không cho rất nhiều, Sách Thiệu cảm giác mình cũng sắp dục hỏa đốt người, y nhẹ nhàng nâng chân lên, dùng ngón chân cọ xát dục vọng đã nóng lòng muốn thử của An Đức, tầm mắt nhìn về phía An Đức mang theo khao khát rõ ràng.
An Đức bắt lấy mắt cá chân Sách Thiệu, xoay cả người y lại, từ phía sau đưa bản thân vào thật mạnh. Sách Thiệu đột nhiên bị cực nóng căng đầy nóng đến cả người run lên, khẽ hừ một tiếng, “An Đức, anh nhẹ chút.”
An Đức áp lên người y, xoay đầu Sách Thiệu lại hôn môi y, đồng thời trừu sáp thật mạnh vào cơ thể y, toàn bộ thở dốc và rên rỉ của Sách Thiệu đều bị An Đức độ quay về cổ họng, y cảm thấy mình ngay lúc đó có thể sẽ ngạt thở ở trong lòng An Đức.
Y nâng tay đẩy mặt An Đức ra, muốn chút không khí, lại bị An Đức ấn tay lên đỉnh đầu. An Đức liếm liếm vành tai y, thanh âm khàn khàn, ghé vào lỗ tai y chầm chậm nói, “Em trong thời gian này trải qua thật phóng khoáng, ném một mình anh ở nước ngoài, tự mình mở quán bar mỗi ngày hái hoa ngắt cỏ phải không?” Nói xong, anh nhẹ nhàng đưa mình lui ra ngoài, sau đó lại lần nữa nhấp vào, một cái tận cùng.
Sách Thiệu bị va chạm choáng đầu hoa mắt, sau một lúc lâu, y mới từ từ tiêu hóa An Đức đang nói cái gì, vùng vẫy muốn đứng lên, “An Đức, anh vậy mà lại trả miếng.”
An Đức lưu lại trên lưng y một dấu hôn thật sâu, khe khẽ mở miệng, “Ở dưới giường anh đều nghe theo em, còn không cho anh ở trên giường chiếm chút lợi sao?”
An Đức thay đổi dịu dàng ngày thường, dùng phương thức cường thế cướp đoạt Sách Thiệu, ban đầu Sách Thiệu còn có sức lực cảnh cáo An Đức, đến cuối cùng, chỉ còn lại có rên rỉ cùng hừ khẽ, càng thêm châm ngòi kích thích của An Đức.
Lúc cuối cùng, An Đức nhẹ nhàng rút chính mình ra, lật Sách Thiệu lại, nhìn vào mắt y, lại từ từ đưa vào, chân Sách Thiệu quấn ở trên lưng An Đức, cánh tay vòng quanh lưng đối phương, không tự giác lưu lại một vết cào. Rốt cuộc phát tiết, An Đức nhìn thấy vết sẹo đỏ sẫm trên vai Sách Thiệu, không nặng không nhẹ cắn một cái, sau đó chầm chậm nằm ở trên người Sách Thiệu.
Sách Thiệu ôm chặt lưng anh, nửa ngày mới ngừng thở dốc, dáng vẻ kiêu ngạo ban đầu đều mất, y đưa tay sờ lên vai trái mình, nhẹ giọng than thở, “Mỗi lần đều phải cắn chỗ này, rất đau.”
An Đức lui mình ra, nằm ngửa bên cạnh Sách Thiệu, kéo y ôm vào lòng, hai người đều đẫm mồ hôi, nằm cùng nhau không hề muốn động.
Sách Thiệu nhích vào lòng An Đức, “Ngày nào đó em đi xăm một lần nữa.”
An Đức kéo mền che lên người hai người, nhìn y một cái, “Em muốn xăm cái gì?”
“Xăm tên anh, cứ xăm lên chỗ vết sẹo này, để anh khỏi thấy nó không vừa mắt, mỗi lần đều cắn.” Sách Thiệu lầm bầm, không tự giác vuốt ve vết sẹo, nơi này từng là vết sẹo không thể nhắc đến của y, nhưng bây giờ, ngoài màu sắc, cũng khác bất kỳ chỗ nào trên người y.
An Đức lắc lắc đầu, cầm tay Sách Thiệu, “Quên đi. Mấy cái đó đều không quan trọng, chỉ cần em có thể an tâm sống bên cạnh anh là tốt rồi.”
Sách Thiệu vươn tay sờ sờ mặt An Đức, có chút đau lòng nói, “An Đức anh gầy, vừa rồi em cũng cảm thấy xương cốt trên người anh cấn em a. Anh trong thời gian này ăn cái gì sống a.”
An Đức dở khóc dở cười, “Là em gầy đi? Em xem xem trên người em vốn đã không có mấy lượng thịt, bây giờ cũng chỉ còn lại có xương.” Nói xong bàn tay to đã không an phận sờ soạng người Sách Thiệu một lượt.
Sách Thiệu vặn vặn eo, “Nói thật, thời gian này anh rốt cuộc trải qua thế nào?”
An Đức cười cười, còn có thể thế nào, “Mỗi ngày ở công ty tăng ca, lại kêu người đi thúc giục hỏi hộ chiếu khi nào thì xong, còn phải lúc nào cũng nghĩ đến hỏi Sách Trí em có quay về không, còn thường nhìn hình của ai đó mà ngẩn ngơ, lo lắng bây giờ em ấy đang ở đâu, có phải lại quấn cùng thằng nào khác không.”
Sách Thiệu nhè nhẹ đánh vào ngực anh một cái, “Quấn với thằng khác? Mệt anh nghĩ ra được, bản thân em nghĩ rằng đổi thành phố, có thể có trai đẹp vừa mắt, nhưng quán bar mở lâu như vậy, khách có bộ dạng đẹp trai nhất cũng chỉ là Thẩm Kiệt Thần. Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, em cũng chỉ có thể với nhường anh một bước thôi a.”
An Đức từ cổ họng tràn ra tiếng cười, “Rất cám ơn Sách Nhị gia xem trọng.”
Sách Thiệu ngửa đầu, nhìn trần nhà, “Trong thời gian này em cũng đã suy nghĩ thật lâu. Em thời gian trước đột nhiên phát hiện, dường như mình quá mức ỷ lại anh, loại ỷ lại này làm cho em có chút sợ hãi, em sợ, sợ một ngày nào đó anh đột nhiên cũng sẽ đi không trở về. Cho nên em nghĩ, mình ở đây mở một quán bar, nhìn xem chừng nào anh sẽ tới tìm em.”
“Nếu anh không đến thì sao?” An Đức nhìn Sách Thiệu, hỏi, “Em cuốn hộ chiếu của anh bỏ nhà trốn đi, lại một mình chạy đến thành phố xa lạ, không để lại cho anh chút tin tức nào, em không sợ anh tìm không được sao?”
Sách Thiệu hơi hơi rủ mi mắt, “Em lúc ấy nghĩ, nếu anh không đến, chứng minh anh cũng không hề quan tâm em như thế, vậy thì chuyện anh rời khỏi em có lẽ chỉ là vấn đề thời gian. Em cứ ở đây mở quán, ngắm trai đẹp qua quãng đời còn lại cũng được.”
An Đức khe khẽ thở dài, vừa muốn mở miệng, lại bị Sách Thiệu che lại, “Anh hãy nghe em nói xong.” An Đức gật đầu.
“Nhưng thời gian càng dài, em lại càng cảm thấy nhớ anh, cảm thấy vô cùng buồn chán, cứ tiếp tục như vậy, cả đời này của em cũng quá thảm. Sau em lại nghĩ, em sẽ chờ anh ba tháng, nếu anh vẫn chưa tới, em sẽ về tìm anh, từ từ mà chỉnh đốn anh một trận. Em trốn tránh đã năm năm, có đôi khi, em cũng nên chủ động một lần, em không thể chờ anh một mình nổ lực, như vậy có một ngày, anh sớm muộn gì cũng sẽ mệt mỏi, thế thì anh lại càng dễ rời khỏi em.” Sách Thiệu đôi mắt long lanh nhìn vào mắt An Đức chân thành nói, “An Đức, em biết anh nuôi chiều em bao dung em bao nhiêu, cũng biết anh tốt với em cỡ nào, Sách Thiệu em không phải thằng ngu, đời này em cũng khó có khả năng gặp được người như vậy, em đồng ý thử vì anh dũng cảm một lần từ từ bỏ xuống toàn bộ gánh nặng quá khứ học tin tưởng một lần.”
“An Đức, em cược một lần mãi mãi, một lần cuối cùng, anh sẽ không để em thất vọng chứ.” Sách Thiệu lời còn chưa nói xong, đã bị An Đức hôn lên, lưỡi An Đức ở trong miệng y quét qua, dịu dàng liếm láp.
Hồi lâu, An Đức buông y ra, cùng y mười ngón đan xen, thanh âm vừa dịu dàng vừa chân thành của anh truyền vào tai Sách Thiệu, “Anh vẫn cảm thấy không cần phải hứa hẹn gì, anh sẽ dùng hành động chứng minh tất cả với em, nhưng A Thiệu, bây giờ anh muốn nghiêm túc nói với em, An Đức anh đời này, chỉ muốn sống cùng em, sẽ không làm cho em thất vọng, tuyệt đối sẽ không.”