Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 990




Chương 990:

Hai chị em bàn tán về tấm ảnh, rồi lại bàn tán về Hạ Mộc Ngôn, sau đó huyên thuyên nói đến mấy bộ váy kia, cuối cùng nhanh chóng mơ mộng nghĩ đến chuyện khi có hai trăm nghìn thì sẽ tiêu như thế nào. Hai chị em đang cười to thì cửa phòng mở ra.

Hạ Mộc Ngôn đi ra, nhìn hai chị em ngồi tán hươu tán vượn nửa ngày ở ngoài sân thì bình tĩnh lạnh nhạt nói: “Phòng đã dọn xong rồi, tôi đổi phòng được chưa?”

“Hả?” Tống Khả Khả ngây ngẩn, liếc sang Tống Tư Tư theo phản xạ.

Tống Tư Tư đứng lên nói: “Chị họ, không phải nói tối nay chị ngủ ở phòng khác sao? Sao tự nhiên lại đổi phòng?”

“Chiều nay tôi mới đến nên hơi mệt, mới vào đại phòng đó nghỉ ngơi. Hơn nữa chẳng phải Khả Khả nói muốn dọn dẹp sao? Tôi thấy hình như cô ta không định tranh thủ thời gian đi thu dọn, nên vừa rồi ăn cơm, tôi đã tự mình dọn xong, bây giờ có thể chuyển phòng rồi.” Hạ Mộc Ngôn mỉm cười thản nhiên nói: “Đổi càng nhanh càng nhẹ người, ngày mai đỡ phải mệt.”

Tống Tư Tư, Tống Khả Khả: “…”

“Nhưng mà em vẫn còn đồ…”

Hạ Mộc Ngôn ngắt lời Tống Khả Khả: “Tôi đã sắp xếp hết rồi, mấy bộ quần áo cô ném trên giường, còn cả chăn mền của cô, cả cục sạc điện thoại gì gì đó tôi cũng đã xếp gọn gàng hết rồi. Lát nữa cô ôm về phòng Tư Tư hoặc sang phòng bên kia đi. Dù sao đây cũng từng là phòng của mẹ tôi, tôi quay về thì đương nhiên phải ở đó.”

“Nhưng đã muộn thế này rồi mà em còn phải ôm chăn chuyển phòng thì cũng quá…”

“Có sao đâu, để Tư Tư cầm đỡ giúp cô, rất nhanh thôi.”

“Vậy, vậy em ngủ ở đây? Phòng Tư Tư rất chật, hai chị em em lớn rồi rất ít khi ở chung một phòng, dù sao giường cũng không rộng…”

“Vậy để mẹ cô sắp xếp căn phòng kia cho cô. Cô cũng không thể cứ ở mãi trong phòng của mẹ tôi chứ?” Hạ Mộc Ngôn mỉm cười, chậm rãi nhấn mạnh hai chữ “mẹ tôi”. Hai chị em nghe ra ý tứ nhắc nhở của cô nên không nói gì nữa.

“Chị họ, em thấy vali hành lý của chị cũng đang để ở trong phòng kia. Khả Khả đã quen ngủ ở trong phòng dì rồi thì cứ để Khả Khả ngủ ở đó đi. Chị cũng chỉ quay về có vài ngày thôi, không cần thiết phải đổi phòng làm gì.” Tống Tư Tư nói.

“Không được.” Hạ Mộc Ngôn từ chối thẳng thừng: “Tôi cần có thời gian để sắp xếp lại di vật của mẹ tôi. Nếu Khả Khả ở lại đó thì tôi thu dọn cũng không tiện, lỡ chẳng may cô ta mất cái sạc điện thoại mà lại đòi tôi phải đền cả cái điện thoại thì làm sao?”

“Ha, chị họ biết nói đùa thật, sao em lại bắt chị đền điện thoại cho em được…” Tống Khả Khả và Tống Tư Tư liếc nhìn nhau, nét mặt có chút ngượng ngập.

Thật ra thì đúng là trước đây hai chị em họ đã từng nghĩ đến cách này…

Hạ Mộc Ngôn không thèm tiếp tục nói chuyện với hai người này nữa, quay người đi lấy vali hành lý mang vào phòng của mẹ.

Nể tình quan hệ họ hàng nên lúc đầu Hạ Mộc Ngôn còn có thể nhẫn nhịn cho qua, nhưng giờ cô đã thấy sự ghê tởm của gia đình này nên đương nhiên sẽ không nhường bước.

Thấy cô vẫn khăng khăng, Tống Khả Khả không cách nào khác, đành phải dọn đồ đi. Tống Tư Tư cũng giúp cô ta, sau đó chường cái mặt khó coi nhìn Hạ Mộc Ngôn rồi mới quay đầu đi.

Hạ Mộc Ngôn không thèm để ý, đi vào phòng trải giường lại một lần nữa. Cũng may trong ngăn kéo có chăn gối sạch sẽ, tuy không biết đã cất bao lâu rồi nhưng nhìn qua thì cũng không tới nỗi nào.

Chắc lúc trước Tống Khả Khả coi phòng này là phòng chơi bời, ngoại trừ ở đây thì chắc cô ta còn đùa giỡn với bạn bè cùng lớp gì đó. Mỗi lần Hạ Mộc Ngôn quét nhà đều có thể quét ra được vài thứ dưới gầm bàn, đến cả quân bài poker cũ kỹ cũng có.

Tuy mẹ cô đã mất rất lâu rồi, nhưng dù sao cũng còn nhiều phòng khác để ở. Thế nhưng họ lại cứ đến phòng này làm loạn, không biết có suy nghĩ gì, rõ ràng không hề có chút kính trọng với người dì đã khuất của mình.

Gian phòng này khá riêng biệt, ngoại trừ bên trong có một cánh cửa nhỏ thông sang phòng khác thì còn một cửa chính đi ra sân. Hạ Mộc Ngôn khóa trái cánh cửa thông phòng lại, định bụng hai ngày tới đều đi ra đi vào từ cửa chính.

Nhưng vì Hạ Mộc Ngôn kiên quyết đổi phòng, lại mang toàn bộ đồ đạc của mẹ cô ra lau dọn sạch sẽ, nên trong mắt những người trong nhà này, Hạ Mộc Ngôn lại càng không được chào đón. Cũng không biết bác Cả lén nói chuyện gì với bà ngoại, mà sáng sớm hôm sau, khi thức dậy, bà ngoại nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn đi lấy nước rửa mặt thì ánh mắt không được vui vẻ.

Khi ăn sáng, Hạ Mộc Ngôn nghe thấy bác Cả và bà ngoại thăm dò, nói muốn sửa cái cửa sổ bị vỡ đã lâu ở căn phòng kia lại, thay một cái cửa sổ khác để Tống Khả Khả ở được thoải mái. Bà ngoại vừa nghe nói cháu gái mình chịu khổ, lại còn là Hạ Mộc Ngôn chạy đến cướp chỗ, nên lập tức tự đẩy xe lăn đi về phòng, tự tay rút năm tờ một trăm tiền tiết kiệm đưa cho bác Cả để bà ta đi sửa.

Chiều qua, khi Hạ Mộc Ngôn nằm ngủ trong đó, người trong nhà này không hề có ý định sửa sang lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.