Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 965




Chương 965:

Khi cô đến địa điểm mà đối tác hẹn gặp thì mới biết nhà hàng Tây này là nhà hàng được nhà họ Dung ở Bắc Kinh đầu tư. Vừa nghe nói đây là nhà hàng của nhà họ Dung, Hạ Mộc Ngôn nhìn về bên đối tác đã ngồi chờ cô từ lâu, bất chợt cảm thấy bữa mời này không hề bình thường. Đây có vẻ như là một Hồng Môn Yến.

Nhưng đến cũng đã đến rồi, bên đối tác cũng đã nhìn thấy cô bước xuống xe, mọi người đều đã ở bên trong, cô cũng không thể nào quay về.

Hạ Mộc Ngôn vẫn duy trì nụ cười mỉm trên môi. Nhân viên đón tiếp mở cửa cho cô đi vào.

Quả nhiên, cô vào cửa đã nhìn thấy bên cạnh người hợp tác của mình đang tươi cười không biết nói chuyện gì với Dung Thành ngồi bên cạnh.

Lần trước hai người cũng chỉ gặp mặt qua một hai lần, lại không có chút ấn tượng gì tốt đẹp với nhau. Dung Thành thờ ơ ngồi đó, ánh mắt phóng thẳng ra đáp trả ánh mắt của Hạ Mộc Ngôn.

Vừa nhìn thấy anh ta, Hạ Mộc Ngôn chợt nhớ đến cô tiểu thư Dung Yên kia. Ánh mắt cô chiếu thẳng đến người đối tác vốn ra mặt hẹn cô, cười nói: “Tôi đang thắc mắc không hiểu sao hôm nay Tổng Giám đốc Triệu lại có nhã ý mời tôi ăn cơm nói chuyện hợp tác. Hóa ra là còn vì nguyên nhân khác à?”

“Hạ tổng đừng nghi ngờ, chẳng qua tôi có quan hệ rất thân thiết với Dung tổng, thấy gần đây Dung tổng thường xuyên nhắc đến cô, nên cảm thấy hình như anh ấy có chút tình ý với cô. Tôi cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền, giúp tác hợp cho hai người mà thôi.” Tổng Giám đốc Triệu tươi cười nhìn về phía Hạ Mộc Ngôn, ánh mắt có chút mờ ám.

Khóe miệng Hạ Mộc Ngôn khẽ cong lên, ánh mắt hờ hững nhìn Dung Thành đang ngồi một bên ra vẻ cậu hai nhà quyền thế: “Dung tổng có tình ý với tôi à? Sợ là không có chuyện này đâu. Triệu tổng đùa quá giới hạn rồi.”

Tổng Giám đốc Triệu không ngờ Hạ Mộc Ngôn bình thường ăn nói rất chừng mực trên thương trường mà bây giờ lại nói chuyện thẳng thắn như vậy thì ngẩn người ra một chút, sau đó còn có vẻ lúng túng.

Dung Thành lại lên tiếng: “Sao lại không thể? Dung mạo Hạ tổng rung động lòng người, lại còn là một phụ nữ trẻ tuổi hiếm hoi đạt được thành tựu như vậy trong giới kinh doanh, chắc chắn không ít đàn ông hâm mộ. Dung Thành tôi yêu thích Hạ tổng thì cũng là chuyện đương nhiên.”

Tổng Giám đốc Triệu ở bên cạnh phụ họa theo: “Đúng vậy đúng vậy, Dung tổng đúng là thẳng thắn, nói thích là thích. Giữa đàn ông và phụ nữ cũng chỉ cần như vậy thôi, nhìn vừa mắt là có thể thành đôi được rồi, không có gì phải phức tạp.”

Hạ Mộc Ngôn: “…”

Tổng Giám đốc Triệu đúng là ngu không để đâu cho hết.

Băng vụn trong mắt Dung Thành đã sắp bắn ra rồi, ánh mắt như thế mà cho rằng anh ta có tình ý với cô à?

Hạ Mộc Ngôn cũng chỉ cười không nói gì. Dù sao cũng đã là Hồng Môn Yến, thì nước chảy đến đâu đắp đê đến đấy vậy.

“Triệu tổng, hôm nay tôi còn hẹn mấy người bạn đang chờ trên lầu nữa. Hay anh đi lên đó gặp mặt họ trước đi? Chờ tôi nói chuyện với Hạ tổng xong thì sẽ lên hàn huyên với các anh.” Dung Thành liếc mắt nhìn Tổng Giám đốc Triệu.

Bây giờ Tổng Giám đốc Triệu mới hiểu ý: “Được được được, vậy Dung tổng và Hạ tổng cứ từ từ nói chuyện nhé.”

Quy mô nhà hàng này không hề nhỏ, vừa nhìn liền biết kiểu nhà hàng gọi bừa một món ăn Tây cũng có thể tiêu tốn trên mười nghìn. Hạ Mộc Ngôn nhìn thấy các món ăn trưng bày đều có nguyên liệu được đặt về bằng đường hàng không, đúng là rất đắt đỏ.

“Hạ tổng, mời ngồi.” Bây giờ không còn có ai ở bên cạnh quấy rầy, nụ cười không để lộ ẩn ý của Dung Thành đã biến đổi thành lãnh đạm thờ ơ, ý mời Hạ Mộc Ngôn ngồi xuống trước nhưng rõ ràng nét mặt thì không hề tỏ ra lịch sự.

Hạ Mộc Ngôn cũng không từ chối, khi ngồi xuống còn nhạt nhẽo nói: “Dung tổng nhờ Triệu tổng lấy cớ mời tôi đến đây, không thể chỉ để ăn một bữa cơm đơn giản. Tôi với anh cũng không quen biết để nói bất kỳ chuyện gì, chi bằng anh cứ nói thẳng mục đích của anh ra, tránh làm phí thời gian của nhau.”

“Tôi mời Hạ tổng đến đây, đương nhiên mục đích đầu tiên vẫn là mời cô ăn cơm rồi. Còn chuyện thứ hai, thì có thể vừa ăn vừa nói, sao phải vội?” Dung Thành ngồi đối diện cô.

“Dựa vào quyền thế và tài lực của nhà họ Dung, lại còn là nhà hàng được công ty Dung thị đầu tư, vậy chắc chắn đây là nhà hàng Tây số một số hai ở Bắc Kinh. Dung tổng mời tôi đến nơi như thế này ăn cơm, thật là rất có thiện chí.” Hạ Mộc Ngôn cười như không.

Dung Thành gọi bồi bàn đến, thoải mái chọn vài món ăn, hầu hết là những món ăn đắt nhất trong nhà hàng. Hạ Mộc Ngôn liếc qua thấy nào bò bít tết kiểu Âu, giá đến mười tám nghìn tệ, và mấy món rất đắt khác. Không phải Hạ Mộc Ngôn chưa từng ăn, nhưng người gọi món ăn hào phóng như vậy thì cô mới gặp lần đầu.

Cuối cùng, Dung Thành lại gọi một chai Lafite 1982.

Khi bồi bàn cầm thực đơn đi, Dung Thành mân mê ly thủy tinh trên bàn, nhìn người đối diện vẫn điềm tĩnh ngồi từ đầu đến giờ, nhưng không đoán ra được tâm tình của Hạ Mộc Ngôn: “Mặc dù rất khó để điều tra những chuyện liên quan đến Lục Cẩn Phàm, nhưng tôi có vài người bạn ở Hải Thành cũng biết chút chuyện. Cô và Lục Cẩn Phàm từng kết hôn một thời gian, rồi ba năm trước đã ly hôn, đúng không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.