Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 930




Chương 930:

Hạ Mộc Ngôn cầm lấy chai nước, cười: “Tạm ổn, hai ngày nay tôi có hơi bận rộn, vừa trở về khách sạn đã lăn ra ngủ. Do tối ngủ đủ giấc nên trạng thái tinh thần ban ngày khá thoải mái, việc đàm phán dự án hợp tác mới trong mấy ngày qua cũng tương đối thuận lợi.”

Nghe cô nói vậy, Mr. Vinse mỉm cười.

“Sao trông sắc mặt của anh kém vậy?” Hạ Mộc Ngôn chú ý đến sắc mặt của Mr. Vinse, anh ta gầy hơn và cũng xanh xao hơn xưa nhiều.

“Vài ngày trước có mấy bạn học cũ trở về từ nước ngoài. Chúng tôi đã nhiều năm không họp mặt, hiếm có khi gặp nhau nên uống hơi nhiều rượu, làm tổn hại dạ dày, dẫn đến bộ phận tiêu hóa không được tốt. Không sao cả, nghỉ ngơi một thời gian là khỏe thôi.” Bởi vì quan hệ giữa cô và mình nên Mr. Vinse mỉm cười ôn hòa: “Dù sao tôi cũng chẳng còn là thanh niên mười mấy hai mươi tuổi nữa, đã là đàn ông hơn ba mươi rồi, kiểu uống rượu này vẫn phải vừa sức mình, nếu không sẽ dễ ảnh hưởng cơ thể giống tôi vậy.”

Hạ Mộc Ngôn vừa nghe anh uống rượu làm tổn thương dạ dày thì không khỏi ngạc nhiên: “Tôi vẫn luôn cho rằng tửu lượng của anh rất khá chứ.”

“Đúng là rất khá.” Mr. Vinse nhếch môi: “Nhưng cho dù có khá cỡ nào, cô cứ trộn lẫn rượu trắng, rượu đỏ và bia uống một lượt, mà còn uống liên tục cả đêm thử xem?”

Hạ Mộc Ngôn gật gù: “Tôi chẳng dám thử đâu. Anh biết rồi đó, lúc còn ở Luân Đôn, tửu lượng của tôi dù tốt đến cỡ nào, cũng không thể đỡ được hai chai rượu. Nếu trộn lẫn rượu trắng rượu đỏ thì chắc chỉ vài ly là tôi đã ngã ngựa rồi.”

Mr. Vinse bật cười: “Cô thì thôi đi, một cô gái thì không cần phải uống nhiều như vậy đâu. Bình thường trên bàn rượu cô đều lén đổ rượu đi, đừng cho rằng tôi không thấy.”

Có vài lần Hạ Mộc Ngôn đi xã giao trên bàn tiệc gặp phải Mr. Vinse, nhưng không ngờ động tác nhỏ của cô lại bị anh ta phát hiện.

Cô mỉm cười: “Xem ra kỹ thuật lén đổ rượu của tôi còn phải rèn luyện thêm. Ngay cả anh cũng thấy thì không chừng người khác cũng thấy cả rồi. Nếu như trong lòng mọi người đều biết rõ, mà tôi lại còn giả vờ như uống hăng say thì thật xấu hổ…”

Đang lúc nói chuyện, Tiểu Hồ đã bước đến gần phía sau. Cậu ta sắp xếp vị trí của mình ở sau lưng Hạ Mộc Ngôn.

Tiểu Hồ để ý Hạ Mộc Ngôn và người phụ trách BGY bên cạnh nói chuyện rất thân thiết, dường như khá là quen thân. Lúc nói chuyện, cả hai người còn sáp đến gần đối phương theo bản năng, giống hệt như đang chụm đầu thì thầm to nhỏ.

Tiểu Hồ lập tức cảm thấy nguy hiểm thay cho boss nhà mình.

Bình thường lúc Tổng Giám đốc Hạ nói chuyện với Tổng Giám đốc Lục, cô cũng chẳng chủ động dựa gần như vậy, hơn nữa vẻ mặt cũng không cười ôn hòa như thế. Vậy mà lúc cô nói chuyện với vị Tổng Giám đốc BGY này lại vô cùng nhiệt tình.

Tuy không nghe thấy Tổng Giám đốc Hạ đang nói cái gì lúc này, nhưng cảnh mà Tiểu Hồ ở phía sau nhìn thấy chính là hai người nhìn nhau bật cười.

“Hạ tổng.” Tiểu Hồ chợt đứng dậy, đưa đầu lên phía trước, nói: “Lục tổng nói sau khi triển lãm bên này chấm dứt thì đến thẳng chỗ anh ấy, buổi tối hai người cùng nhau về khách sạn.”

Bởi vì lời nói bất ngờ của Tiểu Hồ mà Hạ Mộc Ngôn khựng lại một chút, cô quay đầu nhìn Tiểu Hồ một cái. Tiểu Hồ lại rụt đầu về, ngồi trở lại vị trí cũ, vẻ mặt khổ não.

Có phải cậu sắp xếp Tổng Giám đốc Hạ và người của BGY ngồi chung một chỗ là sai lầm rồi không… Mr. Vinse nghe người ở sau lưng Hạ Mộc Ngôn nói thì không nói gì, vẫn giữ nụ cười nhạt, cúi đầu vặn mở chai nước suối.

Lục Cẩn Phàm cũng ở Bắc Kinh?

Cùng trở về khách sạn sao?

Sau khi mở chai nước, Mr. Vinse đặt nước trên bàn, không nói thêm lời nào. Nhưng bất chợt có gì đó mềm mại lành lạnh áp lên trên trán, anh ta khựng lại, nhìn Hạ Mộc Ngôn đột nhiên đặt tay lên trán mình.

Tay Hạ Mộc Ngôn không lạnh, nhưng áp lên đầu anh lại có chút lạnh.

“Tôi cứ thắc mắc sao sắc mặt của anh kém vậy, anh không chỉ đau dạ dày mà còn đang phát sốt nữa đúng không? Đây là đang bệnh mà vẫn cố đi làm sao?”

Tay phụ nữ mềm mại không xương, chỉ áp lên trán anh một lát rồi rụt lại ngay. Mr. Vinse ngồi tại chỗ không nhúc nhích cũng không nói gì, dường như trên trán vẫn còn dư lại xúc cảm lưu luyến.

Hạ Mộc Ngôn sờ túi của mình: “Tôi không có thói quen mang theo thuốc cảm và thuốc hạ sốt bên người, thư ký anh có mang theo không? Chẳng lẽ thư ký không biết anh đang sốt sao? Tôi sờ thấy nhiệt độ vẫn còn rất cao đấy.

Ánh mắt Mr. Vinse vẫn còn dừng lại trên mặt cô. Đáy mắt vốn dĩ nhạt màu đi nhiều vì sự tồn tại của Lục Cẩn Phàm, nay lại biến đổi lần nữa, trở nên đậm màu hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.