Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 924




Chương 924:

Hạ Mộc Ngôn nhìn dáng vẻ lãnh đạm tự phụ không hề để ý của anh đối với sự châm chọc của cô, rõ ràng là tối hôm qua anh được thỏa mãn đầy đủ nên tâm trạng hôm nay vô cùng tốt.

Nhưng tâm trạng của cô lại tồi tệ hết sức!

Hạ Mộc Ngôn thật sự nghi ngờ câu tiếp theo của anh sẽ là tâng bốc vòng ôm của mình ấm áp thoải mái cỡ nào.

May mà anh không nói vậy, chỉ là lúc ôm cô còn tiện tay vỗ nhè nhẹ trên lưng tựa như trấn an trong khi cô sắp tức đến dựng cả lông: “Cả ngày hôm nay sẽ phải làm rất nhiều việc, em khẳng định không muốn ngủ một lát à?”

“Tôi tự dựa ra sau ngủ.”

Hạ Mộc Ngôn nghiêm mặt, giơ tay lên định đẩy cánh tay đang khoác trên vai mình ra.

Nhưng đẩy mãi mà cũng không thể đẩy ra được, cô bực tức chuyển mắt nhìn tay của anh, cúi đầu định cắn một cái. Ai ngờ răng còn chưa chạm vào, anh đã dời tay xuống phía dưới ôm lấy eo cô. Hạ Mộc Ngôn cắn hụt, câm nín nhìn chằm chằm bả vai mình.

Hạ Mộc Ngôn đẩy bàn tay anh đang đặt bên hông cô ra, thậm chí còn lấy móng tay cấu anh.

Nhưng Lục Cẩn Phàm không những không buông, ngược lại còn ôm cô chặt hơn, tiếp theo một giọng nói đàn ông lạnh nhạt truyền từ đỉnh đầu xuống: “Hạ Mộc Ngôn, anh đã nhường nhịn em lắm rồi, em vẫn còn bướng bỉnh sao?”

Hạ Mộc Ngôn lập tức ngước mắt lên liếc anh. Vì sợ Tiểu Hồ nghe được nên cô hạ thấp giọng chỉ đủ để Lục Cẩn Phàm nghe thấy: “Tối qua anh còn chưa thỏa mãn sao? Bây giờ không thể cho tôi một mình ngồi yên tĩnh một lát hả? Ôm cái gì mà ôm? Buông ra!”

Sắc mặt anh tựa như bất mãn lại như không, giọng nói lộ ra ý cười nhạt: “Ai nói với em rằng anh chỉ cần tối qua là đã thỏa mãn?”

Hạ Mộc Ngôn vừa mới thả lỏng tâm trạng được một chút thì nay lại giật thót tim. Thậm chí cô còn hoài nghi không biết người đàn ông này có phải Lục Cẩn Phàm mà trước đây cô từng biết hay không. Tức thì, hàm răng cô bắt đầu ngứa ngáy, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy anh còn muốn gì nữa? Tối qua anh ức hiếp tôi như vậy còn chưa đủ sao? Chẳng lẽ anh còn muốn…”

Anh đột nhiên bật ra tiếng cười giễu, mơ hồ tựa như có ý ra lệnh: “Trước giờ đàn ông ức hiếp phụ nữ đều không cần dùng cách an ủi nửa vời như tối hôm qua. Chẳng qua em đang trong thời kỳ đặc biệt nên anh không động đến em, ngoan ngoãn tựa vào lòng anh ngủ đi, đừng sinh chuyện nữa, biết chưa?”

“…”

Hạ Mộc Ngôn còn định nói gì đó, nhưng bất chợt gương mặt đẹp của anh dần dần phóng đại trong tầm mắt cô. Nhận ra anh muốn hôn cô trong xe, đôi mắt Hạ Mộc Ngôn trừng to, bỗng ngửa đầu hơi ngả ra sau, lén nhìn Tiểu Hồ đang lái xe. Tiểu Hồ vẫn ngồi yên ở đó, không quay đầu lại, ngay cả mắt cũng không hề ngó nghiêng qua gương chiếu hậu một cái.

Thật đúng là tự giác mà… Ngay cả cơ hội muốn tìm người giúp đỡ cũng không có.

Lục Cẩn Phàm biết giới hạn của Hạ Mộc Ngôn, bình thường trêu chọc cô thế nào cũng được, nhưng dù sao bây giờ cũng đang ở trên xe, lại có người ngoài. Nếu như anh quá đáng, với tình cách của cô, không chừng sẽ cáu kỉnh mấy ngày trời.

Rốt cuộc cái hôn này vẫn không đáp xuống, anh chỉ vỗ về eo cô trấn an: “Em thật sự không muốn ngủ một lát à?”

Cuối cùng Hạ Mộc Ngôn lựa chọn đẩy ngực anh ra. Lục Cẩn Phàm buông bàn tay đang vòng bên hông cô, không ép buộc cô nữa. Hạ Mộc Ngôn nhích ra sau, tựa vào lưng ghế da, nhắm mắt lại, định cứ thế mà ngủ.

Sau đó, cô thật sự ngủ thiếp đi như vậy.

Đoán chừng vừa rồi giãy giụa khiến tiêu hao sức lực, lại phỏng chừng tối qua mệt mỏi nên rốt cuộc Hạ Mộc Ngôn cũng bị cơn buồn ngủ đánh úp.

Lần này cô thiếp đi rất nhanh. Sau khi ngủ, chẳng cần Lục Cẩn Phàm ôm, Hạ Mộc Ngôn đã tự động nghiêng về phía bên cạnh, gối đầu lên vai anh.

*** Hai tiếng sau, Tiểu Hồ dừng xe lại. Mặc dù Hạ Mộc Ngôn đang ngủ nhưng vì xe dừng bất chợt, hơn nữa cảm giác xe dừng lại vững vàng một chỗ, không hề giống như bị tắc đường, cho nên cô theo bản năng mà mở mắt ra. Do lúc ngủ đổi tư thế mà bây giờ đầu cô không còn tiếp tục dựa lên vai Lục Cẩn Phàm nữa, Hạ Mộc Ngôn nheo mắt, nhìn ra ngoài cửa xe. Hơn tám giờ ra khỏi cửa, bây giờ đã hơn mười giờ, gần mười một giờ rồi. Đây là khoảng thời gian ánh mặt trời chói chang nhất.

Cô nheo mắt nhìn ngoài cửa xe, muốn hỏi một câu đến rồi hay chưa, kết quả vừa dời mắt đã chạm ngay vào ánh mắt như ẩn chứa sự ấm áp vui vẻ của Lục Cẩn Phàm. Anh không vội thúc giục cô tỉnh lại xuống xe, mà kiên nhẫn chờ cô tự tỉnh lại.

May mà cô khá nhạy cảm, xe vừa dừng là đã tỉnh rồi. Nếu không, không biết cô còn ngủ trên xe đến mấy giờ.

“Đến rồi à?” Cô tránh né ánh nhìn của anh, hỏi.

“Đến rồi, đến rồi. Hạ tổng, cô đã ngủ hơn một tiếng, xem ra mấy ngày nay cô ngủ không ngon nhỉ. Gần đây lúc nào cô cũng ngủ trên xe cả.” Tiểu Hồ phát biểu một câu thật không đúng lúc tí nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.