Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 923




Chương 923:

Lúc này, Hạ Mộc Ngôn đã bưng tô bún gạo chay vừa nhờ đầu bếp nấu giúp trở về. Lúc đặt tô lên bàn, cô nâng mắt thấy vẻ mặt nghiêm túc giống như đang tính toán thời gian của Tiểu Hồ, thỉnh thoảng lại còn lấy bảng kế hoạch ra xem. Hạ Mộc Ngôn lại dời mắt nhìn Lục Cẩn Phàm vẫn đang ung dung uống cà phê.

Cô chỉ đành xem như đêm qua chẳng xảy ra chuyện gì, im lặng ăn sáng.

Sau khi bữa ăn chấm dứt, hành trình một ngày mới lại bắt đầu.

Hôm nay, địa điểm triển lãm đầu tiên đã hẹn với phía đối tác là nơi cách khách sạn Thịnh Đường tương đối xa, nghe Tiểu Hồ bảo phải lái xe hết hai tiếng đồng hồ. Bởi vì khoảng cách xa, lại thêm có vài đoạn tắc đường nghiêm trọng nên có thể sẽ mất hơn hai tiếng.

Hạ Mộc Ngôn chỉ đáp lại một câu, không nói gì khác. Dù sao tối hôm qua cô cũng không ngủ ngon, giờ lên xe ngủ bù hai tiếng cũng không tồi. Kết quả hiển nhiên là Lục Cẩn Phàm nhìn thấu suy nghĩ của cô, Hạ Mộc Ngôn đảo mắt nhìn ánh mắt như cười như không của anh mà trong phút chốc càng thêm cáu tiết.

Tối hôm qua cô không ngủ được là nhờ ai hả?

Sau khi lên xe, cô ngồi tựa vào cửa kính xe. Lục Cẩn Phàm nhìn thấy dáng vẻ bắt đầu công khai giữ khoảng cách với anh của cô, không khỏi nheo mắt: “Không gian trong xe chỉ lớn chừng đó, em còn có thể trốn đi đâu? Có cần anh chuẩn bị riêng cho em một chiếc xe không?”

Ban đầu Hạ Mộc Ngôn vốn cho rằng khi đến Bắc Kinh, chắc chắn họ sẽ sắp xếp cho xe đưa đón mỗi đối tác và người phụ trách. Nhưng cô không ngờ Lục Cẩn Phàm lại lựa chọn tối giản mọi thứ, chỉ để Tiểu Hồ lái xe cho họ, hoàn toàn không cần gọi người khác đến đây phô trương làm gì. Vì vậy mỗi ngày, cô chỉ có thể ngồi chung một chiếc xe với anh.

“Nếu anh có thể điều thêm cho tôi một chiếc xe thì đương nhiên không còn gì tốt hơn.” Hạ Mộc Ngôn cũng không từ chối.

Dáng người đàn ông cao ngất tuấn tú, anh lạnh lùng lườm cô một cái: “Em nghĩ hay thật.”

Hạ Mộc Ngôn: “…”

“Lúc cơ thể không khỏe thì hưởng thụ sự săn sóc của anh, ăn cháo anh nấu, ngồi xe của anh, lại còn muốn giữ khoảng cách với anh. Giờ em còn muốn điều riêng một chiếc xe đi theo phía sau, rốt cuộc là em đến làm việc hay đến chọc tức anh vậy?”

Hạ Mộc Ngôn cười khẩy một tiếng, lạnh lùng không vui đáp: “Anh lợi dụng danh nghĩa chăm sóc tôi, hơn nửa đêm chạy vào phòng tôi. Sao không nói lúc anh ‘chăm sóc’ tôi đã làm ra chuyện gì đi?”

Tiểu Hồ đang lái xe: “…”

Ông trời ơi, mau bịt lỗ tai của cậu lại đi! Kiểu tán tỉnh qua lại này rất đả kích người khác đấy, biết không?

Anh nhìn cô, như cười như không: “Anh thấy em cũng không bài xích sự xuất hiện mỗi đêm của anh mà. Chẳng lẽ lần này anh không chăm sóc em chu đáo?”

A ha ha ha ha.

Rất là chu đáo.

Chu đáo đến nỗi tối qua cô chẳng thể nào chợp mắt nổi.

Hạ Mộc Ngôn tựa lên cửa xe, cố gắng giữ khoảng cách xa nhất với anh.

Anh quét mắt sang: “Đến đây, đừng ngồi chỗ cửa xe nữa, em dựa vào đó mà không thấy cấn sao?”

“Tôi ngồi đây rất ổn.” Hạ Mộc Ngôn hết sức kiên cường xoay đầu quay ra ngoài cửa sổ.

Nhưng hôm nay phải đến nơi rất xa, Hạ Mộc Ngôn giữ vững tư thế ngồi dán sát vào cửa xe gần nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng cảm thấy cửa này vừa cứng vừa khó chịu. Bởi vì vẫn luôn giữ vững một tư thế cho nên lưng eo nhức mỏi, nói gì mà ngủ trong xe hai tiếng, ngủ cái quái gì mà ngủ, bây giờ cô chẳng có cách nào ngủ được.

Nhưng hiện giờ nếu ngồi nhích qua thì mất mặt quá đi thôi.

Ngay đúng lúc cô lẳng lặng giơ tay lên vuốt vuốt thắt lưng đau nhức do bị cửa xe cấn, cánh tay dài của anh đã duỗi đến kéo cô trở về, không cho cô cơ hội từ chối hay giãy giụa. Đồng thời, tay anh cứ nắm chặt lấy bả vai cô, khiến cô chẳng thể nhúc nhích. Cả người Hạ Mộc Ngôn bị động dựa hết vào lòng anh.

Hạ Mộc Ngôn: “…”

Lục Cẩn Phàm ấn cô vào lòng không buông: “Em đã khó chịu như vậy mà vẫn còn ương ngạnh ngồi ở đó à, thà eo mỏi lưng đau cũng muốn giữ khoảng cách với anh? Em chọn đi, em tựa vào lòng anh ngủ một lát, hay tiếp tục tựa vào cửa xe trừng mắt với bên ngoài, tiêu hao hết tất cả sức lực ít ỏi còn lại?”

Hạ Mộc Ngôn bị ép dán vào lòng anh, không thể giãy giụa để ngồi thẳng người lại được. Cô chuyển mắt nhìn Tiểu Hồ vẫn luôn không hề quay đầu cũng không nhìn vào gương chiếu hậu, dáng vẻ giống như chưa hề nghe thấy một câu nào. Hạ Mộc Ngôn lại ngước mắt lên trừng Lục Cẩn Phàm: “Lục Cẩn Phàm, anh không biết xấu hổ hả? Tôi muốn ngủ thì tư thế nào mà không ngủ được? Tại sao phải nhất định phải tựa vào lòng anh ngủ?”

“Ha.”

“…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.