Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 920




Chương 920:

Mặt cô đã đỏ đến sắp nổ tung!

Chết mất!

Mỏi tay quá!

Điên rồi! Điên rồi!

*** Cuối cùng, mãi cho đến khi Lục Cẩn Phàm túm chặt lấy tay cô, cơ thể gần như căng chặt cứng rắn như đá, sắp bóp nát cổ tay cô đến nơi, thì anh mới thỏa mãn tựa đầu lên cổ cô mà thở ra một hơi vừa dài vừa nặng. Hạ Mộc Ngôn đỏ ửng mặt, quay đầu đi.

Hơi thở Lục Cẩn Phàm lướt nhẹ qua cổ cô từng cái một, rất nóng cũng rất ấm áp. Anh vẫn đang trong tư thế ôm chầm lấy cô, thật lâu cũng không rời đi, sau đó đặt một nụ hôn nhẹ bên tai cô: “Khổ cho em rồi.”

Hạ Mộc Ngôn: “…”

Cô thật muốn hét một chữ “Cút”, nhưng nhớ đến trạng thái lúc này của Lục Cẩn Phàm, nếu như cô lại nói cái gì đó kíƈɦ ŧɦíƈɦ anh, không chừng tối nay tay cô sẽ bị tàn phế ở đây mất.

Hạ Mộc Ngôn cứng người, không nói lời nào, để mặc cho anh đè trên người mình. Cho đến khi hơi thở của anh dần dần ổn định lại, giọng nói vang lên bên tai cô vẫn có chút trầm khàn, dường như ẩn chứa ý dò xét: “Khó chịu lắm hả?”

Hạ Mộc Ngôn trợn mắt nhìn trần nhà.

Anh còn dám hỏi cô có khó chịu hay không?

Phí lời!

Cô đâu phải không có nhu cầu sinh lý! Ba năm qua, đâu chỉ có anh là giống tăng nhân khổ hạnh, rõ ràng cô cũng giống như một ni cô còn gì? Bị hôn bị ôm còn chưa tính, dù sao về mặt này thì phụ nữ cũng không quá mẫn cảm, nhưng cô lại bị anh trêu chọc cả nửa ngày, sau đó còn… Làm sao cô lại không có cảm giác được?

Cảnh tượng mắc kẹt giữa muốn nhưng không thể làm, ngược lại sau đó còn khiến anh được thỏa mãn no nê, cô khó chịu đến sắp nổ tung luôn rồi, được chưa?

Hạ Mộc Ngôn tức đến suýt tăng xông. Rõ ràng cô nhớ ít nhất bề ngoài Lục Cẩn Phàm cũng là chính nhân quân tử. Lúc hai người vẫn còn là vợ chồng có thể làm mọi chuyện, nhưng một lần nọ anh bị Lục Thiệu Tắc tính kế, bị bỏ thuốc rồi bắt nhốt trong khách sạn Million Stars. Hạ Mộc Ngôn sợ anh khó chịu nên đã từng đề xuất ý tưởng này, nhưng anh vì lo nghĩ cho cảm nhận của cô nên chẳng cho cô làm gì cả.

Vậy mà hôm nay lại… Hạ Mộc Ngôn tức đến đỏ cả mắt, không biết rốt cuộc là đang giày vò anh hay giày vò chính mình.

Hiện giờ rõ ràng Lục Cẩn Phàm đang vô cùng thỏa mãn, mà cô thì không biết tối hôm nay có thể ngủ được hay không nữa. Quan trọng hơn là bây giờ cô không thể tắm nước lạnh được.

Đúng là muốn chết mà!

Nụ hôn của anh lại rơi xuống khuôn mặt cô, dịu dàng khẽ hỏi: “Em cũng muốn? Hửm?”

Hạ Mộc Ngôn tiếp tục trợn mắt với trần nhà: “Không!”

Tiếp theo, cô nghe thấy từng đợt tiếng cười phát ra từ lồng ngực anh, khàn khàn mà gợi cảm. Hơn nữa vì anh đè trên người cô, dính chặt vào nhau, cho nên khi cười, lồng ngực khe khẽ rung lên chấn động, khơi gợi cảm xúc trong cô.

Nụ hôn của anh dời sang khóe môi cô, giọng điệu nhẹ nhàng trấn an: “Nhiều nhất chỉ còn hai ba ngày nữa là em có thể khai trai rồi. Đến lúc đó, anh sẽ tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường, mặc em xử trí.”

Dứt lời, gương mặt đẹp đẽ của anh lại sáp đến gần trước mắt, hôn mạnh lên môi cô một hồi, lấp kín tiếng mắng chửi chất chứa lửa giận đang trực trào ngay cửa miệng của Hạ Mộc Ngôn. Cho đến khi cô quên bẵng đi mình muốn mắng cái gì, chỉ có thể đỏ mặt nhìn anh trân trối thì Lục Cẩn Phàm mới nở nụ cười hài lòng, hôn lên gò má cô hai cái.

Hạ Mộc Ngôn tức đến độ dây thần kinh có thể đứt phăng bất kỳ lúc nào.

Ai thèm anh tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường chứ?

M* kiếp, đợi cô cố chịu cho qua đêm nay, sau này dù anh có cởi sạch nằm trên giường, chuyện cô muốn làm nhất cũng là trói anh lại, trói thật chặt vào, sau đó tìm vài người phụ nữ nhảy thoát y trước mặt anh.

Nhất định phải cho anh nếm thử nỗi khổ lửa tình đốt thân nhưng không thể thỏa mãn!

Muốn cô chủ động đè anh hả?

Đừng có mơ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.