Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 911




Chương 911:

Trong một giây bốn mắt nhìn nhau, Hạ Mộc Ngôn nhớ đến bức tranh kia liển thu ánh mắt lại rồi nói: “Sau này tôi sẽ mang tiền trả lại anh.”

Nhưng anh lại khẽ cười, nói nhỏ: “Lẩy thịt bối thường đi.”

Bất chợt Hạ Mộc Ngôn nhìn anh: “Được.”

Khi ánh mắt anh đang sáng rực lên thì cô bỗng mỉm cười: “Có thể lấy thịt bối thường, nhưng chỉ trong tối nay thôi, quá thời hạn thì hết phục vụ.”

Lục Cẩn Phàm: “…”

Chu kỳ của cô phải hai ngày nữa mới hết.

Rõ ràng đây là một chí phiểu khống. Sáu trăm triệu này đặt lên người cô đúng là một đi không trở lại rồi.

Anh không hề thay đổi sắc mặt, nhìn cô một cái rồi xoay người đưa lưng về phía cô, đi thẳng ra ngoài.

Hạ Mộc Ngôn nhìn theo bóng lưng cụt hứng của anh thì khóe miệng bất giác mang theo vẻ tươi cười.

Hạ Mộc Ngôn khó khăn lắm mới đuổi kịp bước chân của Lục Cẩn Phàm. Mới vừa rồi cô vẫn nghĩ Lục Cẩn Phàm mặc kệ cô vì cái chí phiểu khổng kia, thế nhưng Lục Cẩn Phàm vẫn đi rất nhanh, không thèm quay đầu lại.

Hạ Mộc Ngôn thấy Lục Cẩn Phàm bước đi quá nhanh, cô đi giày cao gót cả mười phân, chạy theo anh rất vất vả…

Đến khi Lục Cẩn Phàm bước lên xe, nhìn anh lên xe mà không thèm quay đầu lại, bổ mặc một mình cô đứng bên ngoài, thì bây giờ cô mới lờ mờ nhận ra… Lục Cẩn Phàm giận thật sao?

Ôi được rồi, nghĩ đến chuyện một người đàn ông phải nhịn đến ba năm, khó khăn lắm mới nghe được lời đồng ý lấy thịt bồi thường, thế nhưng lại đúng lúc cô đang trong chu kỳ. Chuyện này có xây ra với bất kỳ người đàn ông nào thì cũng không ai nuốt trôi loại khiêu khích này.

Nhưng anh không nhịn được thật ư? Lúc cô đau bụng, chẳng phải anh vừa giúp cô chườm ấm vừa nằm trên giường ôm cô sao?

Thế mà anh tức giận thật à?

Bây giờ anh cũng đã lưu manh như thế rồi, bao nhiêu ngày vẫn lợi dụng cô không ít, thể mà bây giờ còn tức giận?

Hạ Mộc Ngôn suy nghĩ hồi lâu cuối cùng vẫn bỏ qua mà quay vào xe về khách sạn. Anh giận thì cứ giận, cô cũng không có ý định đỗ dành anh.

Nhưng cô lại nghĩ đến bức tranh kia, dù sao cô cũng không mất một xu nào, quả thật là anh có thiện chí.

cự – Hạ Mộc Ngôn không đễ dàng gì mà tìm được lý do cho chính mình. Khi Tiểu Hồ đến mở cửa xe giúp thì cô nâng gấu váy lên ngồi vào trong xe, liếc mắt sang nhìn người đàn ông đã ngồi vào xe từ trước. Cô suy nghĩ một chút rồi phóng khoáng vỗ lên vai anh một cái: “Anh xem, vừa rồi tôi cũng không ý gì khác, đúng là nên cảm ơn về việc bức tranh kia…”

Anh thấy cô ngang nhiên đặt tay lên vai mình thì liếc cô một cái, nét mặt không đao động, khẽ gạt tay cô xuống rồi nhắm mắt lại.

Hạ Mộc Ngôn: *…???”

Cô còn chưa kịp nói hết câu cảm ơn, tránh để anh nghĩ cô là loại người ăn cháo đá bát. Thế nhưng anh lại không hể có ý muốn tiếp nhận lời cảm ơn của cô, nhắm mắt lại thế này là thể hiện không muốn trò chuyện với cô bây giờ sao?

Cô có thiện chí nói lời cảm ơn mà lại còn bị anh cự tuyệt hả?

Cô rụt tay lại, không nhìn anh nữa. Tiểu Hồ bước lên xe, ngồi vào ghế lái nhìn thẳng về phía trước, hoàn toàn không để ý đến tình cảnh ở phía sau.

Hạ Mộc Ngôn ngồi trên ghế, bên cạnh là người đàn ông đang nhắm mắt không hể có ý định để ý đến cô. Tiểu Hồ cũng không nói chuyện, trong xe cực kỳ yên tĩnh. Cô dứt khoát cúi người xuống cởi đôi giày cao gót hơn mười phân ra. Đi một buổi tối, cô chỉ mong chân của mình được thoải mái một chút. Thế nhưng cô vừa cúi người xuống thì lại thấy bụng khó chịu, nên rên khẽ một tiếng.

Người đàn ông bên cạnh vẫn không nhúc nhích, đến cả Tiểu Hồ cũng tiếp tục lặng lẽ lái xe. Có lẽ Tiểu Hồ cũng cảm thấy không khí trong xe yên lặng khác thường nên mới đưa tay bật nhạc lên, tiếng nhạc dịu nhẹ vang lên trong xe.

Hạ Mộc Ngôn tháo đôi giày ra, duỗi bàn chân nhỏ nhắn trong xe, rồi lại khẽ đặt xuống một chỗ sạch sẽ.

Cô trầm tư suy nghĩ, dù sao hôm nay Lục Cẩn Phàm cũng giữ thể diện cho cô, không chỉ không để cô phải chịu chút thiệt thòi nào, từ lễ phục, kim cương, đồ trang sức, cho đến bức tranh nổi tiếng kia. Nếu cô vẫn giữ tính khí ngang ngạnh thì không khác gì là cô không hiểu chuyện.

Nhưng cô liếc sang nhìn thì thấy anh vẫn nhắm tịt mắt, hoàn toàn không để ý đến cô, nên cô lại nghiêm mặt, cứ trợn trừng mắt nhìn anh một lúc lâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.