Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 804




Chương 804:

Anh nói rồi không chờ đầu dây bên kia kịp phản ứng liền lập tức ngắt điện thoại, vứt xuống ghế ngồi bên cạnh cô.

Cô nghiến răng cố nén lại ý muốn mắng chửi anh, hậm hực cầm điện thoại lên đút vào túi xách, rồi đảo mắt thấy xe đang dừng lại ở chỗ đỗ xe đầu đường bèn đưa tay định mở cửa xe, nhưng cửa xe lại bị khóa.

Lại là như vậy!

Đến cả Thẩm Mục mà cũng học được cái thủ đoạn này!

Cậu ta xuống xe ra ngoài rồi mà còn khóa cửa xe lại làm gì?!

Hạ Mộc Ngôn khẽ cau mày. Cô phát hiện mình cảm thấy sợ hãi khi phải ở gần Lục Cẩn Phàm, đặc biệt là trong một không gian khép kín như thế này, ở đâu cũng có hơi thở của anh.

Anh thấy cô ngồi cứng đờ bất động sát cửa sổ xe, chợt nghiêng người đến, Hạ Mộc Ngôn dựa thẳng người ra thành cửa, nét mặt khó chịu nhìn anh: “Lục Cẩn Phàm, anh thật sự không uống nhiều rượu, đừng có ỷ vào việc có hơi men này mà làm loạn! Tuy rằng tôi không biết anh có mục đích gì, nhưng tôi biết anh rất tỉnh táo!”

Lục Cẩn Phàm chỉ ghé sát vào cô. Hơi thở của hai người phả lẫn vào nhau, nhưng anh không đè cô nữa.

Thật ra anh có muốn ghì cô hay không thì cũng như nhau, vì cô không thể nào xuống xe được.

Ánh mắt anh sâu thẳm trầm lắng, ánh mắt cô lại tràn ngập sự lạnh lẽo cự tuyệt.

“Xóa Vinse này ra khỏi danh sách những người có quan hệ với em. Nếu để tôi thấy em và anh ta có bất kỳ liên hệ nào thì đời này anh ta đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đặt chân về Hải Thành.”

Anh chỉ thờ ơ lạnh lùng phun ra câu này, rồi ngay trước cặp mắt sửng sốt của cô, anh buông cô ra, không còn giam hãm cô nữa. Rõ ràng bệnh nhức đầu mấy hôm nay là thật, anh trở về chỗ ngồi, ngón tay thon dài bóp chặt giữa trán, không nói thêm tiếng nào nữa.

Hạ Mộc Ngôn cứng đờ dán người vào thành xe nửa ngày mới từ từ lấy lại tinh thần: “Chuyện Mr.Vinse tạm thời bây giờ không thể quay về Hải Thành là do anh làm sao?”

“Không phải. Nghĩ đến chuyện anh ta đã từng giúp em xử lý nhiều chuyện hợp tác khó khăn nên tôi không động đến anh ta.” Cánh tay Lục Cẩn Phàm đang giơ lên để đè chặt mi tâm bỗng hạ xuống, anh đảo mắt nhìn đôi mắt tràn ngập cảnh giác của cô: “Nhưng nếu em và anh ta vẫn tiếp tục duy trì mối quan hệ như gần như xa, thậm chí còn có lúc mập mờ này thì tôi không thể đảm bảo có thể kiểm soát được tay mình đâu.”

Khi đã khẳng định Lục Cẩn Phàm không giở trò hèn hạ với Mr.Vinse, thì tâm trạng của Hạ Mộc Ngôn mới thoáng hồi phục lại.

Nhưng anh lại đang âm mưu cái gì đây? Uy hiếp cô sao?

Cô lạnh lùng nhìn anh: “Chẳng phải Tập đoàn Shine rất bận rộn à? Sao tôi lại thấy anh rảnh rỗi đến nỗi còn thời gian quan tâm cả đến đời sống tình cảm của vợ trước vậy? Không phải chúng ta đã ly hôn lâu rồi sao? Chuyện tình cảm đã không còn, về luật pháp chúng ta cũng không có bất kỳ quan hệ gì nữa, anh quan tâm chuyện tôi có quan hệ lúc xa lúc gần lúc mập mờ với Mr.Vinse hay với người nọ người kia để làm gì?”

Khi nói đến đây, sắc mặt Hạ Mộc Ngôn thoáng trắng bệch. Đúng lúc Thẩm Mục mở cửa quay lại, khi cửa xe mở ra thì lập tức đèn trong xe cũng tự động sáng lên, chiếu rõ sắc mặt trắng bệch của Hạ Mộc Ngôn.

Lục Cẩn Phàm liếc nhìn cô một cái, rồi lại nhìn thấy dường như tay cô vô thức ôm bụng, anh nhìn đồng hồ rồi khẽ hỏi: “Buổi trưa vẫn chưa ăn cơm sao?”

Hạ Mộc Ngôn không thèm trả lời anh, thấy bị phát hiện rồi nên cũng không buồn che giấu, đưa tay ôm dạ dày rồi xoa nhẹ, không nói, cũng không đáp lời anh.

Lục Cẩn Phàm ngồi bên cạnh nhìn người phụ nữ vẫn giữ tính khí cố chấp bướng bỉnh, thấy cô vì quên ăn cơm mà hay bị đau bụng thì nhìn thẳng ra đằng trước thản nhiên nói: “Thẩm Mục, tìm một nhà hàng Trung Quốc rồi đến đó.”

Hạ Mộc Ngôn không quá ưa thích đồ Tây. Cô thích nhà hàng Trung Quốc hoặc ăn cơm nhà. Đây là thói quen từ rất lâu rồi.

Biết ý định của Lục Cẩn Phàm, cô thờ ơ nhìn ra ngoài cửa xe: “Không cần đâu, cảm ơn Lục tổng. Tôi về nhà nấu bát mì là được rồi, không cần phải tốn kém mời tôi ăn cơm làm gì…” Cô ngưng lại một giây rồi lại nói tiếp: “Đương nhiên, tôi cũng không cần phải mời anh ăn cơm, nên phiền anh cho tôi xuống xe, để tôi tự về nhà.”

Cô lại chuyển từ Lục Cẩn Phàm sang Lục tổng một lần nữa.

Thẩm Mục làm như không nghe thấy, nhanh chóng lái xe đến một nhà hàng thật ngon ở gần đó rồi đi chậm lại.

Thái độ của Hạ Mộc Ngôn không tỏ ra chút nhân nhượng nào, thậm chí còn lạnh nhạt hơn cả lúc mới lên xe.

Lục Cẩn Phàm dường như cũng không có ý định thúc ép cô, lãnh đạm nói: “Đưa cô ấy về.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.