Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 797




Chương 797:

Khá lắm, rất đúng lúc, ít ra không lỡ mất thời điểm Hạ Điềm sinh con.

Thường ngày Hạ Điềm cư xử rất thẳng thắn và phóng khoáng. Tuy bạn thân nhất chỉ có một mình Hạ Mộc Ngôn, nhưng cô cũng có những bạn bè khác khá thân thiết, đặc biệt là đồng nghiệp ở Tập đoàn MN, nên lúc này đã có nhiều người chạy tới. Ai nấy đều nghĩ rằng người yêu cô không ở bên cạnh, sợ cô một mình lẻ loi trong bệnh viện nên chạy tới định trợ giúp. Kết quả là chưa bao lâu đã có nhiều người tới, bên ngoài phòng sinh cũng nhanh chóng chật ních.

Hạ Mộc Ngôn lui ra phía ngoài một chút, chờ đứa bé sinh ra rồi tính sau.

Bệnh viện Trung tâm thành phố là nơi làm việc của Tần Tư Đình. Nghe tin, Tần Tư Đình liền tới tầng trệt khu phòng sinh nhìn xem.

Hạ Mộc Ngôn vừa lui đến vị trí giữa hành lang, đúng lúc Tần Tư Đình vừa đi tới. Nhiệt độ máy điều hòa trong hành lang hơi lạnh. Mới vừa rời khỏi phòng phẫu thuật, anh khoác thêm áo bên ngoài áo blouse, chạy thẳng tới đây.

“Hạ Mộc Ngôn?” Tần Tư Đình vừa nhìn đã thấy Hạ Mộc Ngôn đứng trong đám người.

“Bác sĩ Tần.” Đã mấy năm không gặp, Hạ Mộc Ngôn nhìn thấy Tần Tư Đình, mỉm cười với anh: “Đây là khu phòng sinh, sao anh lại tới đây?”

“Cô Hạ là bạn của cô. Mấy năm nay cô ấy cũng thường đến Bệnh viện Trung tâm, tôi xem cô ấy là một người bạn thân thuộc. Nghe nói cô ấy sắp sinh, nên tôi đến xem qua một chút.” Tần Tư Đình nhét tay vào túi áo blouse, vì thấy người trong phòng sinh rất đông nên anh cũng không đến gần, chỉ nhìn Hạ Mộc Ngôn, nói: “Ba năm không gặp, trông cô vẫn rất tốt nhỉ.”

Hạ Mộc Ngôn: “Cũng tạm. Một người ở bên ngoài, dù ra sao cũng đều có thể sống vui vẻ, dù có vất vả, có buồn bã đến đâu đi nữa nhưng ít nhất kết quả nhận được cũng tỉ lệ thuận với nỗ lực bỏ ra.”

Tần Tư Đình thản nhiên nói: “Vậy là tốt rồi.”

Trước nay người đàn ông này không nói nhiều với cô về chuyện tình cảm, cũng không quá nhiều lời về tình cảm người khác. Tuy nhiên nhìn thấy dáng vẻ như đang sống rất vui vẻ của Hạ Mộc Ngôn, Tần Tư Đình suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng không nói ra tình trạng không tốt của Lục Cẩn Phàm mấy năm nay.

Dù sao trong ba năm nay, vẻ lạnh lùng và điềm tĩnh pha lẫn bí ẩn của Lục Cẩn Phàm đã làm cho người khác khó gần. Ngay cả những lúc hiếm hoi cùng ngồi uống rượu, phần lớn Lục Cẩn Phàm đều kín tiếng, không nói lời thừa, cũng không bao giờ giải thích nguyên nhân vì sao mình ly hôn. Tuy thoạt nhìn anh vẫn bình thường, nhưng với sự hiểu biết của mình đối với Lục Cẩn Phàm, Tần Tư Đình có thể cảm nhận được, mấy năm nay mỗi khi nghe người khác thỉnh thoảng nhắc tới tên của Hạ Mộc Ngôn, ánh mắt bình thản của Lục Cẩn Phàm hiện ra vẻ kiềm chế và chịu đựng rất ghê gớm.

Hai người nói chuyện cũng không nhiều, thậm chí Hạ Mộc Ngôn cũng không hỏi về chuyện của Thời Niệm Ca. Dù sao thì ngay chính tình trạng tình cảm của mình còn chưa xong, cô có tư cách gì mà đi quan tâm tới chuyện tình cảm của người khác chứ.

Tuy nhiên từ Tiêu Lộ Dã cô đã nhìn ra được việc Tiêu Lộ Dã cướp Thời Niệm Ca không thành công.

*** Hạ Điềm sinh con trai, Hạ Mộc Ngôn cả đêm không ngủ, bộn rộn tới lui, đến lúc hừng đông mới ngồi trong phòng sản phụ, vừa đùa với đứa bé đã mở mắt, vừa nghe Hạ Điềm và anh chàng cảnh sát đặc công tỉ tê to nhỏ.

“Em mang thai lâu như vậy anh mới về, tưởng anh bỏ hai mẹ con em rồi chứ! Hóa ra anh còn biết vác mặt về! Sao không ở lại biên cương cả đời cống hiến toàn bộ bầu nhiệt huyết vì quê hương tổ quốc của anh mà trở về làm cái gì?”

“Anh đưa đơn xin lên cấp trên, mấy tháng này sẽ không đi nữa.”

“Ai quan tâm anh có đi hay không!” Hạ Điềm lườm một cái, lại đưa mắt nhìn đứa bé nằm trên giường, vẻ mặt ghét bỏ: “Đứa bé này giống ai vậy hả? Sao mặt mày nhăm nhúm xấu xí như vậy?”

Y tá vừa bước vào, nghe vậy thì mỉm cười: “Trẻ sơ sinh đều là như vậy. Mấy ngày nữa, hai người nhìn sẽ biết bé giống ai thôi. Ba cao lớn và đẹp trai thế này, mẹ cũng đẹp, nhất định bé sẽ là một đứa bé xinh đẹp!”

Hạ Điềm nghe vậy mới đắc ý, thôi không lườm nguýt anh chàng cảnh sát đặc công nữa. Thấy đứa bé chỉ thức một lát rồi lại nhắm mắt ngủ, Hạ Mộc Ngôn cũng không muốn tiếp tục làm kỳ đà cản mũi, đứng dậy định ra ngoài.

“Này, cậu đi đâu đấy?” Hạ Điềm hỏi.

Hạ Mộc Ngôn liếc cô: “Người ta là tiểu biệt thắng tân hôn, hai người thì vừa lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, đã xa nhau mấy tháng. Mình không đi, chẳng lẽ ngồi ở chỗ này nhìn hai người mùi mẫn hả?”

Hạ Điềm lập tức nhìn cô, nháy mắt: “Trước đây cậu và Lục Cẩn Phàm còn chưa cho mình nhìn đến mức ‘ngứa con mắt bên trái, đỏ con mắt bên phải’ sao? Đây gọi là có qua có lại, cậu không muốn nhìn cũng phải nhìn!”

Hạ Mộc Ngôn: “…”

Cô mở cửa bước ra, không quay đầu lại!

Đến chiều, khi cô mua một ít thuốc bổ trở lại, Hạ Điềm mới nhớ đến việc giới thiệu: “Này, Hạ Mộc Ngôn là bạn thân của em. Lần đó anh thẩm vấn em ở đồn công an, cô ấy chạy tới đứng ra lo liệu cho em. Em đã nhắc tới cô ấy với anh rất nhiều lần rồi, không cần giới thiệu nữa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.