Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 704




Chương 704:

Nói đến đây, nhân viên làm việc nhìn thấy có thêm mấy bảo vệ đi vào, sợ bọn họ khua khoắng động tay động chân va vào Hạ Mộc Ngôn, bèn vội vàng kéo Hạ Mộc Ngôn đứng bên cạnh, khẽ nói: “Mấy năm nay danh tiếng công ty chúng ta nổi đình nổi đám. Trước kia chúng ta chỉ là một chi nhánh, nhưng bây giờ tin đồn trụ sở sắp dời về đây rò rỉ ra ngoài, không ít công ty bất động sản và công ty khoa học kỹ thuật ở thành phố muốn đối đầu với chúng ta. Tổng Giám đốc Hạ vốn không định nói chuyện này cho cô biết, vậy mà không ngờ cô mới về đã chứng kiến chuyện như thế này.”

Hạ Mộc Ngôn nghe xong, thoạt đầu không lên tiếng, đảo mắt nhìn về phía thang máy.

Số tầng trên thang máy từ tầng đỉnh đi xuống, chắc Hạ Điềm sắp xuống đến nơi rồi.

Cô lại nhìn đám người đang túm tụm với nhau, lãnh đạm quăng một câu: “Báo cảnh sát trước đi.” Sau đó cô muốn bước qua đó.

Nhân viên vội vàng kéo cô lại: “Báo được cảnh sát thì chúng tôi đã báo từ trước rồi. Bọn họ đến đây gây sự nhiều lần rồi, trước kia chỉ dọa nạt, không đập đồ này nọ. Không ngờ hôm nay họ mới chạy đến đã đập đồ. Giám đốc của bọn họ cũng có quan hệ với đồn cảnh sát.”

“Kể cả có quan hệ cũng báo cảnh sát trước đi, cả đồn cảnh sát ở Hải Thành đều có quan hệ với bọn họ hết cả sao?” Hạ Mộc Ngôn hỏi ngược lại.

Nhân viên thoáng sửng sốt rồi nghe lời gật đầu: “Vâng…”

Hạ Mộc Ngôn lạnh lùng đảo mắt, bước thẳng vào trong đám người đang bị bảo vệ vây quanh.

Trong đám bảo vệ có người từng nhìn ảnh Hạ Mộc Ngôn, có người không biết cô là ai, nhìn thấy cô gái trẻ trung xinh đẹp cứ đi thẳng đến, có người vội vàng giơ tay lên cản.

Hạ Mộc Ngôn đẩy anh ta ra, cặp mắt lãnh đạm sáng rực trừng lên nhìn hai gã cao lớn cường tráng mới quật ngã bốn người bảo vệ xuống đất: “Tôi là ngườiở đây, có gì thì cứ nói, đập đồ đạc là tự thể hiện mình không dễ đối phó, hay là muốn thể hiện cho người khác thấy cái bộ dạng chó dại lên cơn của các người?”

Hai gã đàn ông dữ tợn trừng sang cô. Họ cứ tưởng sẽ nhìn thấy người phụ nữ bụng vượt mặt là Hạ Điềm đi xuống, không ngờ người tới lại là người đẹp dáng vóc hoàn mỹ trong chiếc váy đỏ, hai gã lập tức chửi đổng một tiếng rồi xô cánh tay vừa mới bị bẻ quặt của một bảo vệ ra, sau đó đứng lên đi thẳng đến.

Hai gã này cao ít nhất cũng một mét chín, vừa đứng lên thì lập tức những người ở xung quanh đều lùi lại đằng sau theo bản năng.

Hạ Mộc Ngôn vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, cặp mắt bình tĩnh lãnh đạm nhìn hai gã này. Hai gã mặt mũi bặm trợn cứ đứng trước mặt quan sát cô một lúc lâu. Thấy cô gái trước mắt khẩu khí không thua kém ai, một gã chợt cười lạnh, cực kỳ lỗ mãng xấc xược giơ tay lên hướng về phía cô định chộp lấy cằm cô.

Nhưng khi tay gã còn sắp chạm được vào cằm cô thì Hạ Mộc Ngôn vẫn không thèm nhúc nhích, trầm tĩnh thờ ơ nói: “Với tình huống chọn một trong hai mà cuối cùng chính quyền vẫn lựa chọn giao mảnh đất kia cho MN, chứng tỏ ngay từ ban đầu công ty các người đã thua khi đàm phán với họ. Công ty Hằng Thành các người cứ đến tìm Tập đoàn MN để lải nhải như đứa trẻ ăn vạ thì đã tự thua trước rồi. Bây giờ việc các người nên làm là đi tìm chính quyền tra hỏi xem câu chuyện thật sự như thế nào, chứ không phải là đến đây giở trò lưu manh chửi mắng đập phá. Đập đồ của tôi cũng được, chỉ sợ đắt tiền quá, các người không đền nổi thôi.”

Gã cao lớn vừa giơ tay lên chợt khựng lại, trong một thoáng không hiểu ý tứ trong lời nói của Hạ Mộc Ngôn. Nhưng khẩu khí không chút sợ hãi của cô khiến cho hai gã đàn ông hoài nghi quan sát cô từ trên xuống dưới, như phải xác định xem có đúng cô là ngườiở đây hay không.

Chẳng phải ngườiTập đoàn MN ở Hải Thành là Hạ Điềm sao? Cô gái này chui từ đâu ra?

“Đúng vậy, rõ ràng thực lực chưa đủ mà chạy vạy khắp nơi muốn vớ được chỗ ngon, chạy một vòng đến chính quyền rồi cuối cùng vẫn không chiếm được miếng đất. Việc sắp thành lại hỏng mà không thèm nhìn nhận xem vấn đề nằm ở đâu, chỉ biết chạy đến MN gây sự, Tổng Giám đốc Hằng Thành thật sự cho là Tập đoàn MN ở Hải Thành chỉ có một bà bầu tứ cố vô thân này bám trụ hay sao, tưởng là có thể đè đầu cưỡi cổ chúng tôi hả?”

Đám đông giạt ra, người tự xưng là bà bầu Hạ Điềm mặc chiếc váy bầu mùa hè rộng thùng thình bước đến, chiếc bụng tròn vo nhô cao. Tuy bụng cô đã to, nhưng khí thế của cô cũng hoàn toàn không thua kém ai, thậm chí còn có vẻ hung hăng hơn cả Hạ Mộc Ngôn.

Hai gã đàn ông lại liếc sang Hạ Điềm, mắt đảo qua đảo lại từ Hạ Điềm sang Hạ Mộc Ngôn rồi lại đảo ngược lại. Một gã liền giận dữ nói: “Cuối cùng ai trong hai người làở đây?”

“Câu hỏi của anh ngây ngô như đứa con nít hỏi ba hay mẹ mới là người giám hộ hợp pháp vậy. Là do mắt các người kém hay vì mù tin tức quá, đến cả Tổng Giám đốc Hạ của Tập đoàn MN mà cũng không nhận ra. Các người lăn lộn trong ngành bất động sản này như thế nào vậy?” Hạ Điềm đi vào giữa đám đông, khinh thường không thèm liếc nhìn vẻ mặt đằng đằng sát khí của hai gã đàn ông, chỉ tiến đến cạnh Hạ Mộc Ngôn khẽ nói: “Vừa về đã để cậu phải thấy cảnh buồn nôn này, đúng là mất mặt quá đi mất.”

Hạ Mộc Ngôn cúi đầu nhìn bụng của cô, cười lạnh: “Mặt mũi thì không quan trọng gì, mình thấy tốt hơn là cậu giải thích về cái bụng của cậu đi.”

Hạ Điềm vỗ nhẹ lên bụng, sờ một vòng như sờ quả dưa hấu rồi kiên định nói: “Bụng thế này còn chưa rõ ràng sao, còn phải giải thích cái gì nữa.”

Nhận thấy Hạ Điềm tỏ ra cam tâm tình nguyện, chứng minh đây là kết quả của tình yêu chứ không phải hậu quả như ở kiếp trước thì nỗi lo vẫn canh cánh trong lòng Hạ Mộc Ngôn cuối cùng cũng vơi đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.