Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 674




Chương 674:

Giọng điệu này nghe như anh vốn quen biết tên họ Tiêu này.

Cô chợt nhìn qua Tiêu Lộ Dã, anh ta vẫn cười khẩy ôm cô không buông.

Lục Cẩn Phàm đứng ngược sáng ở trước cửa, sườn mặt ẩn trong ánh sáng nhá nhem, giọng điệu lạnh lùng: “Thả người ra.”

“Tôi thấy Lục tổng rất yên tâm để vợ mình ở chỗ tôi. Hay là sau này cậu cứ để cô ấy ở chỗ tôi đi. Dù sao cậu cũng không có ý thương hương tiếc ngọc. Vừa hay bên cạnh tôi đang thiếu phụ nữ, tôi thấy Cô Hạ đây cũng không tệ.” Nói rồi Tiêu Lộ Dã lại sấn tới ngửi cổ Hạ Mộc Ngôn.

Lục Cẩn Phàm chậm rãi cởi nút tay áo sơ mi, không hề nhìn vào ánh mắt phức tạp của Hạ Mộc Ngôn vào giờ phút này, chỉ lạnh nhạt nói: “Muốn chết thì cứ nói thẳng, tôi cho anh toại nguyện.”

Trong tích tắc, Hạ Mộc Ngôn nghi ngờ không phải anh đến đây để cứu cô. Vì anh xuất hiện quá tùy ý, cứ như ngay từ đầu anh đã biết chỗ này, nhưng ròng rã một tuần lễ lại không hề xuất hiện.

Giống như Tiêu Lộ Dã đã nói, là anh để cô ở đây vậy.

Cực kỳ yên tâm để cô ở đây.

Đáy lòng cô giống như treo phải tảng đá nghìn cân.

Vào lúc này, Tiêu Lộ Dã cảm giác được cô đột nhiên im lặng một cách khó hiểu, bèn cụp mắt nhìn cô: “Khi đàn ông vô tình, quả thật làm người ta rất đau lòng. Tôi cho cô cơ hội cuối cùng, có theo tôi hay không?”

Hạ Mộc Ngôn cụp mắt không nói gì.

Tiêu Lộ Dã nheo mắt, cười khẩy: “Mấy ngày trước, khi tôi hỏi cô ấy câu này, cô ấy còn tỏ ra ghét bỏ mà từ chối. Hôm nay hỏi lại, cô ấy lại im lặng, xem ra là dao động rồi. Lục tổng, cuối cùng cũng có ngày cậu bị người phụ nữ của mình không tin tưởng, thật hiếm thấy.”

Anh ta vừa dứt lời, Lục Cẩn Phàm liền nói xen vào, trong giọng nói mang theo chút băng vụn: “Hạ Mộc Ngôn, qua đây.”

Mấy ngày Hạ Mộc Ngôn ở đây, vì yên tĩnh nên đầu óc cực kỳ tỉnh táo.

Đại khái cô nhìn ra được quan hệ giữa Tiêu Lộ Dã và Lục Cẩn Phàm không tầm thường. Thậm chí thái độ của Lục Cẩn Phàm đối với anh ta cũng không giống trong suy nghĩ của cô cho lắm.

Cô đăm chiêu trong chốc lát, rời khỏi vòng tay của Tiêu Lộ Dã. Lúc anh ta lạnh lùng nhướng mày nhìn cô, cô không hề đi qua chỗ của Lục Cẩn Phàm, mà chỉ trùm khăn tắm trên người, mặt không cảm xúc quay người đi vào biệt thự.

Khoảng mười phút sau, Hạ Mộc Ngôn thay quần áo sạch sẽ đi ra.

Ánh sáng nhá nhem đã tắt, đèn quanh biệt thự sáng lên. Dưới ánh đèn sáng choang, rõ ràng cô đã có thể chạy thoát, nhưng tốc độ của cô lại rất rất chậm.

Tận đến khi cô đi đến đứng bên Lục Cẩn Phàm mà cô cũng chẳng nói với anh câu nào.

Lục Cẩn Phàm không nhìn cô, chỉ nói với cô: “Ra xe chờ tôi.”

Ban nãy Hạ Mộc Ngôn có trông thấy xe của anh đỗ ngoài biệt thự. Chỉ có một chiếc xe, thật sự là anh tới đây một mình.

Chỉ đơn giản vậy thôi sao?

Cô bị người ta bắt tới đây một tuần lễ mà anh không làm gì cả. Cuối cùng anh cũng tới, nhưng lại tới một mình, thậm chí không cần nói nhiều lời vô nghĩa. Chỉ cần anh tới là cô phải đi theo anh lên xe rời đi?

Rốt cuộc quan hệ giữa anh và Tiêu Lộ Dã là thế nào?

Hạ Mộc Ngôn thu lại vẻ mặt như có điều suy nghĩ, không hỏi nhiều, lên xe.

Người của Tiêu Lộ Dã không ngăn cản. Những vệ sĩ bên ngoài chỉ nhìn cô rồi nghiêng người nhường đường.

Hạ Mộc Ngôn càng cảm thấy lạ lùng.

Dù thể diện của Lục Cẩn Phàm có to hơn nữa thì chẳng phải tên họ Tiêu này vẫn có gan bắt người phụ nữ của anh sao? Kết quả, Lục Cẩn Phàm vừa xuất hiện, là… dễ dàng giải quyết như vậy?

Cứ như mọi người chỉ đang chờ anh vậy. Mấy ngày qua, ngoài việc giấu giếm tất cả tin tức từ thế giới bên ngoài với cô, thì dường như Tiêu Lộ Dã thật sự chăm sóc cô rất nhiều.

Nhưng chuyện này là sao?

Hạ Mộc Ngôn ngồi trong chiếc Ghost màu đen lâu ngày không gặp, mím chặt môi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.