Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 672




Chương 672:

“Chẳng có gì phải buồn cả. Tình cảm giữa hai chúng tôi đã sớm có vấn đề, anh ấy mặc kệ tôi là chuyện rất bình thường.”

Tiêu Lộ Dã nhìn cô một lúc, sau đó nở nụ cười lành lạnh: “Sao tôi có cảm giác như cô muốn khóc thế nhỉ?”

Hạ Mộc Ngôn lạnh lùng lia mắt nhìn anh ta, giữa lông mày toát ra vẻ đùa cợt sâu sắc: “Anh thấy tôi muốn khóc sao?”

Cô rất khinh bỉ và kỳ thị kiểu người không rõ lai lịch lại biếи ŧɦái như Tiêu Lộ Dã, thế là không khách sáo nói: “Một người đàn ông đã không còn yêu mình, bây giờ anh ấy có tuyệt tình với tôi thế nào thì tôi cũng không ngạc nhiên. Khóc cũng đã khóc rồi, tôi cần gì phải khóc trước mặt loại người như anh?”

Tiêu Lộ Dã nhàm chán mấp máy môi: “Xem ra Tổng Giám đốc Lục thật sự không để ý đến cô. Tôi còn tưởng cậu ta sẽ âm thầm làm gì đó, nhưng cậu ta chẳng âm thầm làm gì cả, rõ ràng là không quan tâm đến sống chết của cô.”

Hạ Mộc Ngôn nhìn thoáng qua người đàn ông cố ý làm tổn thương mình: “Ồ.”

Tiêu Lộ Dã bỗng cười: “Nếu Lục Cẩn Phàm đã không cần cô, hay là cô theo tôi đi?”

Hạ Mộc Ngôn: “Có phải Tiêu tổng có hiểu lầm gì về phụ nữ đã có chồng không? Trước tiên không nói đến việc tại sao tôi phải theo anh, trên đầu tôi vẫn còn mang danh hiệu bà Lục, anh có tư cách gì đứng trước mặt tôi bảo tôi theo anh? Lại nói, chúng ta chỉ mới gặp nhau một lần, hôm nay là lần gặp thứ hai.”

Tiêu Lộ Dã tựa lưng vào ghế, giọng vẫn lành lạnh như cũ: “Tôi nói rồi, cô đưa con thỏ tôi nuôi nhiều năm cho Tần Tư Đình, bây giờ cô chính là con thỏ dự bị kia. Nếu là dự bị thì đâu cần có tình cảm, bảo cô ăn cái gì thì cô ăn cái đó, bảo cô làm gì thì cô làm cái đó, không có lý do gì cả.”

“Đúng là biếи ŧɦái.” Hạ Mộc Ngôn không kìm được, cau mày: “Nếu Lục Cẩn Phàm không có ý định cứu tôi, anh vẫn giam giữ tôi à?”

Tiêu Lộ Dã không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt cô, không biết là đang quan sát gì.

Ngày thứ tám.

Mùa hè nhiệt độ tăng cao, nhưng ngôi biệt thự nằm trên sườn núi này lại khiến người ta rất dễ chịu. Hạ Mộc Ngôn thả lỏng tâm tình, coi như mình đang dành thời gian rảnh rỗi đi nghỉ mát ở đây. Mấy ngày nay Tiêu Lộ Dã không đến đây nữa, nhưng anh ta đã phái người mua vài bộ quần áo gửi tới cho cô.

Có rất nhiều quần áo, đủ mọi kiểu dáng, thậm chí có cả áo tắm, giá không hề rẻ.

Biếи ŧɦái chính là biếи ŧɦái, kiểu bắt cóc cũng khác so với mấy hung thần bên ngoài.

Hạ Mộc Ngôn ngủ trưa một giấc rồi ngâm mình trong bể bơi. Dù sao ở đây cũng chỉ có cô và bà giúp việc bị câm, ngày nào cô cũng nói chuyện một mình. Mấy ngày trước cô sợ Tiêu Lộ Dã sẽ đến nên không dám xuống bể bơi. Mấy hôm nay phát hiện chắc là anh ta sẽ không tới nữa, nhân dịp hôm nay hơi nóng, cô bèn mặc áo tắm xuống bể bơi gϊếŧ thời gian.

Cũng may áo tắm là kiểu kín đáo, cô ngâm mình trong bể bơi một hồi, sau đó leo ra khỏi bể uống nước chanh mà bà giúp việc pha cho cô, sau đó cô lại ngâm mình. Quá chán nên cô quyết định tập nín thở dưới nước, cầm đồng hồ tự bấm giây tính thời gian. Mặc dù cô biết bơi nhưng lần nào cũng không nín thở được lâu. Nhớ hồi đó, từng có lần cô và Lục Cẩn Phàm rơi xuống biển vì xe đứt phanh, lúc ấy cô bị sặc nước dưới biển, ho khan đến nỗi muốn vỡ phổi.

Hạ Mộc Ngôn cứ tập đi tập lại như thế hai tiếng, thành công tăng thời gian nín thở lên hơn mười giây. Cô hài lòng bơi qua bơi lại dưới nước.

Mãi đến chập tối, Hạ Mộc Ngôn bơi thêm vòng nữa, sau đó lại tập nín thở dưới nước trong chốc lát rồi đột nhiên ngoi đầu lên khỏi mặt nước. Cô thình lình trông thấy một bóng dáng đang đứng bên bể bơi, giống như đã nhìn rất lâu.

Sắc mặt Hạ Mộc Ngôn lập tức lạnh băng, vội vàng hụp đầu xuống nước, tỏ thái độ đề phòng nhìn Tiêu Lộ Dã không biết đã đến đây từ khi nào.

“Xem ra người mà tôi phái đi mua quần áo cho cô chẳng có mắt thẩm mỹ gì cả. Mua kiểu áo tắm quái gì không biết, chỗ nên để hở lại chẳng hở chút nào.”

Hạ Mộc Ngôn giơ tay vuốt nước trên mặt, sau đó vén mái tóc ướt đẫm ra sau. Dù áo tắm kín đáo nhưng cô vẫn lặn dưới nước: “Tiêu tổng, phiền anh tự giác một chút. Tôi chỉ là người bị anh bắt cóc đến đây mà thôi, không có lý nào lại lộ hàng trước mặt anh. Anh nên đi vào biệt thự trước để tránh mặt.”

Tiêu Lộ Dã tiện tay cầm lấy cái khăn tắm màu trắng để trên ghế nằm: “Tôi cứ đứng ở đây đấy, cô muốn lên thì lên, không lên thì cứ ngâm mình dưới đó.”

Hạ Mộc Ngôn: “…”

Không chỉ biếи ŧɦái, mà còn bị tâm thần nữa.

Cô sững người dưới bể bơi hồi lâu. Nếu ngâm tiếp, trước tiên không nói có hư da hay không, nhưng cứ ngâm như vậy cũng không thể giải quyết được gì.

Cô từ từ đi qua, trong lúc Tiêu Lộ Dã tưởng cô muốn leo lên thì Hạ Mộc Ngôn bỗng giơ tay túm lấy một góc khăn tắm giật mạnh xuống. Tiêu Lộ Dã khựng lại, cúi xuống nhìn đã thấy cô quấn khăn tắm lên người ở dưới nước, chẳng để ý khăn tắm đã ướt đẫm, cứ thế trùm kín khăn leo ra khỏi bể bơi.

Tiêu Lộ Dã nhìn chằm chằm đôi chân vừa dài vừa trắng của cô dưới khăn tắm, bước qua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.