Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 665




Chương 665:

Sau khi ăn xong cũng không thể tan cuộc ngay, thế là mọi người lại đến câu lạc bộ giải trí gần đó để uống rượu và hát hò. Lần nào cũng là mấy trò này, màn xã giao chẳng qua là ăn cơm, đánh bài, uống rượu, hoặc làm gì đó đen tối. Những người lăn lộn trong thương trường đều hiểu rất rõ, cũng rất quen thuộc với nhiều việc.

Tuy nhiên, người ngay thẳng công chính chỉ đơn thuần mượn nơi này để thúc đẩy tình cảm, bàn chuyện hợp tác làm ăn cũng không phải số ít. Bữa xã giao mà Hạ Mộc Ngôn tham dự đã xem như cao cấp lắm rồi, nếu đổi lại là kiểu xã giao của Lục Cẩn Phàm, đoán chừng mọi người sẽ tôn sùng anh như Phật tổ, căn bản sẽ không một ai dám để anh tự hạ thấp địa vị của mình tham dự mấy buổi tiệc kiểu này.

Vừa rồi lúc ăn cơm, vì phần lớn các món ăn đều có vị cay và gần đây dạ dày Hạ Mộc Ngôn không khỏe, nên cô ăn khá ít. Sau khi đến câu lạc bộ, trong lúc mọi người cụng ly, Hạ Mộc Ngôn mới lấy một miếng bánh ngọt matcha và một ly rượu vang lót dạ.

Vừa mới ăn mấy miếng thì Mr. Vinse đã đi đến bên cạnh cô ngồi xuống.

Hạ Mộc Ngôn không khỏi để vội ly rượu và bánh ngọt trong tay xuống, khách sáo nói: “Ngại quá, vừa rồi tôi ăn hơi ít, nên giờ hơi đói bụng.”

“Cô muốn ăn thì cứ ăn đi, có gì mà ngại?” Mr. Vinse cười, ngồi bên cạnh nhìn dáng vẻ mộc mạc của cô. Cô hoàn toàn khác với những cô gái hay ăn mặc lòe loẹt trong các bữa tiệc xã giao. Cô giản dị và đơn giản đến mức khiến người ta nghi ngờ liệu khi ôm cô có phải sẽ ngửi thấy toàn mùi sữa tắm và dầu gội trên người cô không.

Thấy Hạ Mộc Ngôn vẫn ít nói như trước đây, anh ta lại nói: “Nghe nói trước đây cô có thể ăn cay mà, hôm nay sao vậy, dạ dày khó chịu lắm hả?”

“Ừm, hơi khó chịu.” Hạ Mộc Ngôn cười khách sáo với anh ta, không giải thích quá nhiều, âm thầm nhích ra một centimet, cố gắng giữ khoảng cách.

Không phải Mr. Vinse không nhìn thấy động tác nhỏ này của cô. Anh ta không tỏ vẻ bất mãn, mà ngược lại chỉ mỉm cười, cầm lấy cái ly đế cao mà cô vừa mới uống hết, đưa cho cô, sau đó lại rót rượu cho cô: “Cô Hạ từng nói tửu lượng của cô không tốt lắm, loại rượu vang này rất ngọt, độ cồn cũng rất thấp, dù cô có uống mười ly cũng không sao, cứ yên tâm mà uống.”

Hạ Mộc Ngôn mỉm cười khách sáo: “Cảm ơn, tôi uống một ly là đủ rồi.”

Lúc này thư ký của Mr. Vinse cũng đi qua ngồi xuống. Cô thư ký còn rất trẻ, đoán chừng là có cảm tình với Mr. Vinse vừa giàu có, đẹp trai lại trẻ tuổi, cho nên vừa sang đây ngồi, cô ta đã không khách sáo mà dán mắt vào ngón áp út trống trơn của Hạ Mộc Ngôn. Nhìn ngón tay mảnh khảnh sạch sẽ của cô, cô ta cười hỏi: “Nếu tôi nhớ không lầm, hình như Cô Hạ đã kết hôn đã lâu rồi? Sao mấy lần đi đi gặp Tổng Giám đốc của chúng tôi đều không thấy cô đeo nhẫn vậy?”

Hạ Mộc Ngôn cúi đầu, lại xiên một miếng bánh ngọt matcha đút vào miệng mình, sau khi nuốt xuống mới nhìn vị nữ thư ký kia, thản nhiên nói: “Bây giờ tôi gầy hơn lúc kết hôn, xương ngón tay quá nhỏ, đeo không vừa nhẫn nữa nên để ở nhà. Sao? Sau khi kết hôn không đeo nhẫn thì lạ lắm à?”

“Tất nhiên không lạ, chỉ là tôi không thấy cô đeo nó rất nhiều lần rồi, cũng không thấy cô và ông Lục xuất hiện cùng nhau. Ai không biết còn tưởng hai người đã không còn ở bên nhau nữa đấy. Hay là để cho tiện ra ngoài xã giao, nên Cô Hạ cố ý để người ta tưởng cô còn độc thân…” Cô thư ký kia nhìn mặt cô, vẫn cười: “Lúc Cô Hạ và ông Lục kết hôn, bao nhiêu cô gái Hải Thành chúng tôi đều tổn thương thấu tim. Chẳng biết Cô Hạ nghĩ quẩn thế nào mà không làm bà chủ nhà giàu, cứ nhất định phải ra ngoài tự làm ăn…”

Mỗi một câu chẳng qua là đang nhắc nhở Mr. Vinse rằng Hạ Mộc Ngôn là phụ nữ đã có chồng, hơn nữa chồng của cô còn là Lục Cẩn Phàm không thể đắc tội.

Làm gì Mr. Vinse lại không biết, và cô thư ký này chẳng qua cũng là cố ý nhân cơ hội nhắc nhở mà thôi.

Hạ Mộc Ngôn không nói câu nào. Cô chẳng có hứng thú với hai người bên cạnh, vì vậy, những tâm tư nhỏ mọn như sóng ngầm cuồn cuộn của người khác không có ý nghĩa gì với cô.

“Lần trước nghe trợ lý của cô nói, hình như gần đây Cô Hạ rất thân với các ông chủ bên phía đối tác, bận xã giao với các ông chủ, bận đến nỗi ngay cả Giám đốc của chúng tôi mời mấy lần cũng không có thời gian tiếp đãi. Hôm nay thật sự khó khăn lắm mới có thể gặp được Cô Hạ, nhưng nhìn thái độ lơ đãng của cô, cứ như từ đầu đến cuối bị bắt buộc hợp tác với BGY vậy, hoàn toàn không nghiêm túc cho lắm…”

Hạ Mộc Ngôn không ngước lên, chỉ hờ hững nói: “Thái độ nghiêm túc phù hợp nhất chẳng phải là sau khi bàn xong hợp đồng, thái độ hợp tác tiến hành mới quan trọng hơn sao? Vẻ mặt tươi cười trước khi ký hợp đồng không phải chỉ là câu chào hỏi bức thiết ư? Chúng ta đều là người quen cũ, không phải mới hợp tác lần đầu, hiệu suất của phòng giao dịch chúng tôi thế nào, giá đất ra sao, không phải các người không biết, đâu cần làm nhiều chuyện giả tạo như vậy?”

Về phần nói Hạ Mộc Ngôn có lúc gián tiếp từ chối lời mời của Mr. Vinse, đây quả thật là Hạ Mộc Ngôn đã dặn Tiểu Bát nói vậy, nhưng nói Hạ Mộc Ngôn xã giao với các ông chủ của các đối tác khác, ha ha, cô chỉ cười mà không nói.

Vẻ mặt của Hạ Mộc Ngôn nãy giờ vẫn luôn lạnh lùng và khinh thường. Cô thư ký đang định nói gì nữa thì lúc này Mr. Vinse lãnh đạm nói: “Hôm nay tửu lượng của cô kém thế, mới uống mấy ly đã mê sảng huyên thiên rồi à?”

Cô thư ký kia ngạc nhiên. Cô ta biết rõ tính tình của cấp trên mình. Vốn dĩ cô ta khó chịu trong lòng muốn tới đây châm chọc Hạ Mộc Ngôn vài câu, nghe thấy câu nói như lời cảnh cáo này thì không dám nói thêm gì nữa, mà mượn cớ đứng dậy đi ra. Chỉ là ánh mắt cô ta vẫn thỉnh thoảng liếc về phía bọn họ, giống như sợ Mr. Vinse và Hạ Mộc Ngôn có quan hệ gì mập mờ hoặc là thân thiết hơn.

Rốt cuộc bên cạnh cũng yên tĩnh trở lại, vẻ mặt Hạ Mộc Ngôn vẫn lạnh nhạt, Mr. Vinse lấy miếng bánh ngọt bên cạnh đưa cho cô: “Đừng để bụng nhé.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.