Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 659




Chương 659:

“Ông nhất định có thể sống lâu trăm tuổi! Ông có giận thì giận nhưng đừng tự rủa chính mình chứ! Chị Trần nói đúng đó, chẳng qua chúng cháu quá bận rộn mà thôi…” Hạ Mộc Ngôn cười hì hì.

Ông cụ Lục hầm hừ, không thèm nói với cô nữa. Sau khi kéo Hạ Mộc Ngôn vào tiền sảnh, người giúp việc bưng trà lên, khuôn mặt ông cụ vẫn hầm hầm như cũ.

Hạ Mộc Ngôn đưa thuốc bổ trong tay cho người giúp việc, quan sát xung quanh, phát hiện không thấy bác quản gia Âu đâu. Cô tò mò hỏi: “Bác Âu đâu rồi? Sao cháu không thấy?”

“Ngã, chân bị thương, cần nghỉ ngơi hai tháng mới về được.” Giọng điệu ông cụ Lục không tốt lắm: “Ông ta vừa ngã bị thương là trong nhà chẳng có nổi một người chơi cờ với ông. Cháu và Cẩn Phàm lại ra nước ngoài lâu như vậy, khó khăn lắm mới về được mà lại không về nhà thăm ông!”

Thấy vẻ mặt giận hầm hầm giống như đứa trẻ đòi kẹo mà không được của ông cụ, Hạ Mộc Ngôn nhịn cười, ngồi xổm dưới chân ông, vừa thân thiết đấm chân giúp ông vừa nói: “Tất cả đều là lỗi của chúng cháu. Sau này, cho dù Cẩn Phàm bận rộn không tranh thủ được thời gian, dù phải trở về một mình cháu cũng sẽ cố gắng đến thăm ông nhiều hơn!”

“Hừm.” Ông cụ Lục hừ một tiếng, quay đầu đi, bày ra dáng vẻ ông đây không vui.

Hạ Mộc Ngôn tiếp tục đấm chân cho ông: “Được rồi, ông nội đừng tức giận nữa, cháu biết sai rồi mà. Nhất định sau này mỗi ngày cháu đều sẽ nhớ đến ông!”

Được Hạ Mộc Ngôn dỗ dành cả nửa ngày trời, vẻ mặt Ông cụ Lục mới dịu xuống một chút. Ông cúi đầu nhìn khóe mắt cười đến cong cong của Hạ Mộc Ngôn: “Giữa cháu và Cẩn Phàm không có chuyện gì chứ?”

Hạ Mộc Ngôn bày ra vẻ mặt vui vẻ, cười khanh khách: “Chúng cháu thì có chuyện gì chứ?”

Ông cụ nhìn cô chằm chằm rồi vươn tay đè bàn tay vẫn luôn đấm chân cho ông lại. Bàn tay đầy nếp nhăn của ông vỗ lên mu bàn tay cô: “Con bé này, có ấm ức gì thì nhất định phải nói cho ông biết.”

“Cháu biết rồi, nếu có chuyện gì, cháu nhất định sẽ kể với ông. Ông đừng lo lắng, chúng cháu đang rất tốt.”

“Mấy tháng trước các cháu ăn Tết ở Los Angeles với Thiệu Tắc à?”

“Dạ, đúng vậy.”

“Có gặp mẹ của Cẩn Phàm không?”

“Có gặp, bà ấy hiền lắm lạ, đối xử với cháu rất tốt. Ông nội cũng đừng nhớ chúng cháu quá, cho dù ở đâu thì chúng cháu vẫn sẽ ổn thôi. Ông chỉ cần chú ý giữ gìn sức khỏe của mình là được!” Hạ Mộc Ngôn vừa nói vừa phủ tay lên tay ông, ngẩng cổ nhìn: “Ông nội, ông từng nghe câu nhà có một người già giống như có một bảo vật chưa. Ông là cục cưng của chúng cháu, ai lại dám quên ông cơ chứ!”

Ông cụ nhìn dáng vẻ ngước mặt, mắt mở to như nai con đáng yêu của Hạ Mộc Ngôn thì cười, vỗ đầu cô: “Đúng là chỉ có cháu dâu là tri kỷ của ông. Người ta nói con gái là áo bông nhỏ, nếu có thể, cháu và Cẩn Phàm mau chóng sinh cho ông đứa chắt gái đi. Không chừng ông sẽ vui đến nỗi có thể sống thêm hai mươi hoặc ba mươi năm nữa ấy.”

“Vậy ông phải sống với chúng cháu mấy chục năm nữa. Trong nhà có cục cưng lão thành như ông, người khác hâm mộ còn không kịp.”

Ông cụ Lục bị cô trêu chọc vài câu thì tâm trạng tốt lên rất nhiều. Ông cầm tách trà lên nhấp một ngụm, bảo Hạ Mộc Ngôn đừng ngồi xổm nữa, mau ngồi lên đi.

Hôm nay Hạ Mộc Ngôn trở về nhà họ Lục mới phát hiện, dường như trong nhà không còn náo nhiệt như trước đây. Cô ngồi tán gẫu với ông cụ một lát thì trời cũng đã tối. Trước khi ra về, Hạ Mộc Ngôn hỏi: “Gần đây mấy người cô họ không sang nhà họ Lục nữa sao ông? Còn có mấy người họ hàng mà cháu thường hay gặp ở đây nữa, sao hôm nay cháu chẳng thấy ai hết vậy?”

Ông cụ Lục cười khẩy: “Đúng là những người này đều có tới mấy hôm Tết, nhưng bị ông đuổi về hết rồi.”

“Tại sao đuổi? Dù gì bình thường có những người này trong nhà cũng đông vui hơn mà.”

“Đông vui cái khỉ gì! Một đám mồm mép tép nhảy, không nói được một câu thật lòng, toàn thấy tranh giành đấu đá qua lại. Ông đâu phải là ông nội hay ba ruột của bọn chúng, chẳng qua bọn chúng chỉ họ Lục mà thôi. Muốn húp chén canh chỗ ông thì chúng cũng phải xem ông có đồng ý không đã. Suốt ngày rảnh rỗi tới chỗ ông nịnh nọt ton hót, chi bằng về nhà giải quyết hết mấy chuyện xấu trong nhà đi. Một lũ không có bản lĩnh, từ nhỏ đến lớn chỉ biết ôm bắp đùi nhà họ Lục mà sống, ông đây không rảnh tiếp đãi bọn chúng.”

Dứt lời, ông cụ như chợt nhớ tới điều gì: “Đúng rồi, mấy hôm Tết còn có chuyện này. Một người bạn cũ của ông ở Nam Phi kinh doanh châu báu. Không lâu trước đây, bọn họ có phát hiện được một viên kim cương xanh mười mấy carat lớn nhất thế giới còn nguyên vẹn. Lúc đó cháu và Cẩn Phàm vẫn đang ở Los Angeles, mà trước đó Cẩn Phàm đã từng dặn dò phía bên Nam Phi, nên ông biết nó có ý muốn tìm món đồ độc nhất vô nhị để tặng cho cháu, vì vậy ông đã thay Cẩn Phàm giữ lại viên kim cương xanh kia rồi. Ông cất nó trong phòng cháu và Cẩn Phàm, cháu chờ một lát, ông đi lấy cho.”

Hạ Mộc Ngôn quá bất ngờ, vội vàng đứng dậy đuổi theo: “Ông nội, ông…”

Ông cụ đã ra khỏi tiền sảnh, hồ hởi gọi người giúp việc đỡ ông lên lầu.

Không bao lâu sau ông cụ cầm một chiếc hộp nhung trở xuống, giao cho Hạ Mộc Ngôn: “Mau, cháu mở ra xem xem.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.