Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 593




Chương 593:

“Anh ấy đưa tôi đi giới thiệu một vòng, nhưng cứ mãi lo lắng cơ thể tôi bất tiện. Tôi bảo muốn sang tìm cô tán gẫu, anh ấy mới cho tôi qua đấy.” Hạ Mộc Ngôn nháy mắt với cô một cái, rồi lại nhìn về phía Nam Hành: “Cô và anh ta đến cùng nhau à?”

Sắc mặt Phong Lăng không đổi, đáp: “Anh ta là sếp của căn cứ, cũng là ông chủ của tôi. Anh ta bảo tôi tới thì tôi phải tới thôi.”

“Cô gấp gáp thanh minh quan hệ giữa hai người làm gì, tôi đâu có hỏi.” Hạ Mộc Ngôn vừa định kéo Phong Lăng tìm nơi ít người đứng một lát thì bỗng nhiên cô liếc thấy bóng dáng của An Thư Ngôn.

An Thư Ngôn đi cùng người nhà họ An đến đây. Hôm nay cô ta cũng không đứng bên cạnh Lục Thiệu Tắc. An Thư Ngôn cũng tinh mắt, nhanh chóng nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn, trong tích tắc bốn mắt nhìn nhau. Cô ta cười khách sáo với Hạ Mộc Ngôn, sau đó dời tầm mắt, bước lên thảm đỏ đi vào khu dành cho khách quý bên trong cùng với người nhà họ An.

“Trước đây cô từng ở nước Mỹ một thời gian dài, có biết những công ty và thế gia thường qua lại với Tập đoàn Shine không?” Hạ Mộc Ngôn vừa cầm một ly rượu Champagne lên vuốt ve, vừa như lơ đãng hỏi Phong Lăng đang đứng bên cạnh.

Phong Lăng lập tức cầm ly rượu trên tay Hạ Mộc Ngôn đặt xuống, đưa cho cô một ly nước trái cây. “Mười mấy công ty người Hoa ở đây hôm nay đều có quan hệ mật thiết với Tập đoàn Shine, nhưng nếu nói có liên quan với ông Lục giống như kiểu của cô An và cô Tô thì thật ra cũng có. Có điều đa số bọn họ chỉ dám ngưỡng mộ ông Lục mà thôi. Mấy năm qua có không ít tiểu thư thế gia bị anh ấy ngó lơ. Cô Tô có thể dây dưa mập mờ là vì những chuyện liên quan tới ông Lục vài năm trước, cô An là do Chủ tịch Lục muốn tác hợp hai người bọn họ, còn những người khác thì chẳng nhớ nổi tên.”

Hạ Mộc Ngôn nhướng mày, xem tình hình này, thật ra Lục Cẩn Phàm và Lục Thiệu Tắc cũng là người rất có nguyên tắc. Chí ít trong hai cô gái đó, một người là liên quan đến chuyện năm ấy, và một người khác là do Lục Thiệu Tắc muốn rước về làm con dâu.

Còn những người khác cũng xem như chuyện thường gặp trong giới thượng lưu.

Đừng nói Lục Cẩn Phàm, bản thân cô cũng từng được rất nhiều đàn ông giới thượng lưu trong nước theo đuổi. Nhưng khi đó cô quá kiêu ngạo, chẳng thèm để ý đến người ta, cũng không có quan hệ mờ ám thái quá với ai. Thịnh Dịch Hàn chính là một trong số đó, nhưng cuối cùng anh ta cũng bị đẩy cách xa ngàn dặm, tuyệt đối không có chuyện mập mờ.

Nghĩ đến đây, trong lòng Hạ Mộc Ngôn có cảm giác cân bằng phần nào.

Cùng lắm chỉ là sự ngưỡng mộ giữa nam nữ trẻ tuổi trong giới xã giao, chúng ta cũng chẳng thể cấm người khác thích mình, huống chi quả thật chồng cô rất ưu tú.

*** Lúc ông cụ Tô dẫn Tô Tri Lam tới, bởi vì có lẽ ở đây có rất nhiều người từng tham gia buổi tiệc đính hôn giữa Lục Cẩn Phàm và Tô Tri Lam, cho nên ngay lập tức, không ít ánh mắt đều đổ dồn vào cô ta, đồng thời một số cô gái trẻ trung xinh đẹp nhìn về phía Hạ Mộc Ngôn với ánh mắt sâu xa.

Nhưng thứ thật sự hấp dẫn ánh mắt Hạ Mộc Ngôn không phải là chuyện đó, mà là người đang đi theo bên cạnh Tô Tri Lam, Tô Tuyết Ý.

Sau lần kinh hồn bạt vía ở thành phố T, Hạ Mộc Ngôn còn tưởng rằng cả đời này cũng sẽ không gặp lại cô ta nữa.

Lục Cẩn Phàm nhìn ra trước cửa, dời mắt khỏi khuôn mặt của Tô Tri Lam và Tô Tuyết Ý. Đồng thời Hạ Mộc Ngôn cũng cảm giác được ánh mắt anh đang hướng về cô. Hạ Mộc Ngôn nhìn qua thì thấy anh đã bước đến.

“Phong Lăng, trông chừng bà Lục.” Lục Cẩn Phàm bất chợt nhìn Phong Lăng một cái, đồng thời nắm lấy tay Hạ Mộc Ngôn.

Phong Lăng biết rõ tài diễn xuất của hai cô tiểu thư nhà họ Tô này. Khoảnh khắc vừa nhìn thấy Tô Tri Lam và Tô Tuyết Ý, Phong Lăng đã lập tức dựng lên phòng bị, gật đầu một cái.

Rõ ràng thảm đỏ nằm ngay giữa phòng tiệc, hơn nữa còn có rất nhiều đường để đi, nhưng hình như Tô Tri Lam cố ý muốn đi qua bên này. Cô ta kéo Tô Tuyết Ý đang không hiểu vì sao, hoảng hốt ngơ ngác đi về phía Hạ Mộc Ngôn. Lúc hai người đi ngang qua cô và Lục Cẩn Phàm, ánh mắt của những người xung quanh đều hàm chứa ý muốn hóng chuyện, xem thử vị hôn thê trước và người vợ danh chính ngôn thuận hiện giờ của anh có thể cọ xát ra tia lửa gì hay không.

Bị người khác nhìn chằm chằm, Hạ Mộc Ngôn ép bản thân không cần để ý đến ánh mắt của những kẻ nhàm chán kia, chỉ tập trung trên người Tô Tuyết Ý.

Cô nhớ rõ Tô Tuyết Ý là một cô gái vừa xinh xắn, vừa lanh lợi. Nhưng thoạt nhìn Tô Tuyết Ý bây giờ lại có vẻ gầy gò và xanh xao rất nhiều. Suốt quãng đường, cô ta đều bị Tô Tri Lam kéo cổ tay đi về phía trước, ánh mắt gần như không có tiêu cự, ngập tràn nỗi sợ hãi đối với những người xung quanh.

Đặc biệt lúc nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn, Tô Tuyết Ý càng giống như bị đả kích, đỏ mắt nhìn cô chằm chằm, xoay người như muốn phóng thẳng về phía Hạ Mộc Ngôn.

Hạ Mộc Ngôn còn chưa thấy rõ chuyện gì xảy ra với Tô Tuyết Ý thì Lục Cẩn Phàm đã âm thầm kéo cô ra sau, bóng dáng cao lớn chắn ngang trước mặt cô.

“Hạ Mộc Ngôn? Tại sao mày lại ở đây?” Dường như Tô Tuyết Ý không hề nhìn thấy những người khác, đôi mắt cứ nhìn Hạ Mộc Ngôn chằm chằm.

Tô Tuyết Ý đang định bước lên trước, Lục Cẩn Phàm đã trầm giọng lạnh lùng lên tiếng: “Ông cụ Tô, đây là ý gì?”

“Kể từ lần Tuyết Ý bị hoảng sợ đến nay, con bé vẫn luôn bị nhốt ở nhà. Chẳng phải đây là tiệc mừng năm mới sao, dù gì cũng không thể để con bé bức bối ở trong phòng suốt được. Tri Lam và con bé thân như chị em, nên nhân dịp vui hôm nay, tôi đưa Tuyết Ý đến giải khuây. Tuyết Ý cũng cần tập đến những chỗ đông người cho quen, không chừng bệnh tâm lý của nó sẽ thuyên giảm thì sao.” Ông cụ Tô cười khà khà nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.