Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 582




Chương 582:

Lúc đầu Hạ Mộc Ngôn cũng cân nhắc một chút đến chuyện có thể xảy ra. Cô vốn nghĩ rằng có thể gặp được An Thư Ngôn ở đây, vì dù sao Lục Thiệu Tắc vẫn mong muốn tác thành con trai với thư ký đắc lực nhất của mình. Thế nhưng cô hoàn toàn không ngờ đó lại là Tô Tri Lam.

Nếu Tô Tri Lam ở đây… Hạ Mộc Ngôn nhìn vào bên trong biệt thự, như vậy có nghĩa là người nhà họ Tô cũng đang ở đây.

Chẳng trách xe đỗ ở bên ngoài nhiều như vậy. Cô đảo mắt nhìn xuyên qua cửa sổ phía trước biệt thự, nhìn thấy một ông cụ tóc hoa râm. Trong nhà họ Lục, ngoại trừ ông cụ Lục ra thì không còn ai ở tầm cao tuổi thế này nữa. Vì vậy, có lẽ đây chính là ông cụ Tô trong truyền thuyết.

Đây là vì bọn họ không cách nào vào viện để gặp Lục Cẩn Phàm, lại không biết dò la được tin tức từ đâu mà biết anh sẽ về nhà ăn bữa cơm đoàn viên nên cố tình đến nhà họ Lục đón lõng sao?

Tâm trạng Hạ Mộc Ngôn vốn đang vui vẻ lập tức nổ tung.

Cô Tô này thật đúng là biết cách trở thành âm hồn bất tán như thế nào mới có thể tạo nên hiệu quả khiến người chán ghét nhất!

Dung mạo Lục Cẩn Phàm anh tuấn lạnh lùng, anh nắm tay Hạ Mộc Ngôn quay người đi, không định nán lại thêm một giây nào nữa.

Hạ Mộc Ngôn vừa bị anh dắt ra ngoài được vài bước thì đã nghe thấy tiếng quát nghiêm lạnh của Lục Thiệu Tắc vang đến: “Vừa về đã đi ngay sao?”

Lục Thiệu Tắc không ngờ Lục Cẩn Phàm không thèm phản ứng mà lập tức lôi Hạ Mộc Ngôn đi ngay.

Hạ Mộc Ngôn nghe thấy tiếng Lục Thiệu Tắc thì dừng bước, dù sao mình cũng là phận làm dâu, không thể ra vẻ không coi ai ra gì.

Cánh tay Lục Cẩn Phàm kéo cô không hề buông lỏng. Anh lôi cô đến sát bên cạnh, nâng tay áp lên lưng cô, mạnh mẽ dẫn cô đi về phía cánh cửa chính màu đen kiểu Âu tối giản, giọng nói thong dong lạnh nhạt: “Em không cần để ý, đi thôi.”

Dứt lời, anh sải bước dài đưa Hạ Mộc Ngôn đi thẳng ra ngoài.

Ông cụ Tô nghe thấy tiếng động cũng đứng dậy đi ra xem tình hình ngoài cổng. Tuy ông cụ già nua nhưng ánh mắt lại sáng ngời anh minh khác thường.

Hôm nay ông cụ đến đây, mục đính chính là Lục Cẩn Phàm.

Trước khi đến, ông cụ còn nghi ngờ không biết thật ra Lục Cẩn Phàm có về nhà hay không. Nhưng dù sao hôm nay cũng là Tết truyền thống ở trong nước, anh lại đang ở Los Angeles, cũng không thể hết lần này đến lần khác lại không về nhà. Vì vậy ông cụ cứ liều đến đây một lần.

Nhưng thái độ của Lục Cẩn Phàm rõ ràng đã nói lên tất cả.

Giờ phút này, Tô Tri Lam đứng sững một chỗ nhìn theo bóng hai người đang đi mỗi lúc một xa.

Lúc mới đầu cô ta còn có thể cho rằng không có gì khó khăn. Nhưng từ lần cô ta gặp Lục Cẩn Phàm vô tình và sắt đá trong bệnh viện, rồi hiện tại lại thấy hai người họ không thèm quay đầu vào nhà thì cô ta đột nhiên cảm thấy mọi chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Hạ Mộc Ngôn mặc chiếc áo nhung dê màu trắng, còn Lục Cẩn Phàm mặc áo khoác nhung màu đen, kết hợp lại thành đôi áo tình nhân. Bóng lưng của hai người, người nam cao to và người nữ thanh mảnh đứng cạnh nhau tạo thành một hình ảnh hoàn mỹ, long phụng xứng đôi vừa lứa. Đặc biệt là bàn tay của Lục Cẩn Phàm áp sát vào lưng Hạ Mộc Ngôn nên bị mái tóc xoăn dài xõa sau lưng của cô che lấp đi. Động tác thân mật chói lọi như vậy đâm thẳng vào mắt người khác.

Tô Tri Lam cố che giấu sự bất mãn và căm tức sâu nơi đáy mắt, ngước lên nhìn chằm chằm vào Hạ Mộc Ngôn đang có vẻ cân nhắc mà bước chân hơi chần chừ, nhưng lại bị người đàn ông bên cạnh kiên quyết kéo đi.

“Cẩn Phàm!” Lục Thiệu Tắc nổi giận quát lên sau lưng họ: “Đến cả ngày đầu năm mới mà anh còn định cho chúng tôi tức chết sao? Về thì đã về rồi, còn đi đâu? Quay lại đây ngay cho tôi!”

Lục Thiệu Tắc vừa dứt lời thì lập tức một giọng phụ nữ vang lên: “Cẩn Phàm về rồi à? Nó đang ở đâu? Nó có dẫn con dâu của tôi về không?”

Lục Cẩn Phàm nghe thấy giọng nói này thì bước chân mới dừng lại. Hạ Mộc Ngôn quay người lại theo phản xạ, nhìn thấy một phụ nữ trung niên với làn da được chăm sóc rất kỹ càng đang tha thiết ngóng ra ngoài cửa.

Hạ Mộc Ngôn cũng có chút ấn tượng với bà. Vào ngày cưới của cô với Lục Cẩn Phàm, dù Lục Thiệu Tắc không tham dự nhưng mẹ Lục Cẩn Phàm cũng bớt thời gian từ nước Mỹ ngàn dặm xa xôi bay về Hải Thành tham dự lễ kết hôn của bọn họ.

Tuy lúc ấy mới chỉ gặp một lần nhưng bây giờ Hạ Mộc Ngôn vẫn có thể nhận ra đây chính là mẹ của Lục Cẩn Phàm, phu nhân Vạn Châu.

Vạn Châu vừa nhìn đã thấy bóng dáng của hai người, lại chạm phải ánh mắt quay lại của Hạ Mộc Ngôn thì lập tức cười thân thiện vẫy cô: “Con dâu, đi cái gì mà đi! Mau quay lại đây! Trong nhà đã chuẩn bị một mâm thức ăn ngon để chờ các con về đây!”

Vào ngày cô kết hôn, bà Vạn Châu cũng lôi kéo cánh tay Hạ Mộc Ngôn hết lần này đến lần khác gọi cô là con dâu. Nhưng lúc ấy tâm lý kháng cự của Hạ Mộc Ngôn vẫn rất mạnh mẽ, nên cô rút tay lại, không để ý có chừa cho người ta chút mặt mũi nào không, quay người đi thẳng vào phòng trang điểm của cô dâu đằng sau sân khấu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.