Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 576




Chương 576:

Nam Hành nhếch miệng cười kiểu bằng mặt nhưng không bằng lòng, ngoài mặt thì vui vẻ nhưng rõ ràng là lãnh đạm, bóng dáng cao lớn vẫn chặn trước cửa phòng bệnh, lạnh lùng nói: “Cậu ta đang nghỉ ngơi, cô An cứ đi vào thì thật sự rất bất tiện. Có gì cần hỏi thăm dặn dò thì cô cứ trao đổi với bà Lục, cô ấy sẽ chuyển lời giúp cô.”

Hạ Mộc Ngôn đứng ở thang máy bên này nghe thấy tiếng Nam Hành thì thầm khen ngợi trong lòng.

Bình thường Nam Hành yêu mến hay ghét bỏ cô thế nào cũng được, nhưng lúc cần phải ra mặt thì anh ta rất đáng tin cậy.

Tuy rằng trước đây Lục Thiệu Tắc dẫn An Thư Ngôn về Mỹ, nhưng hôm nay ông ta lại dẫn cô ta đến đây, giờ lại còn sai cô ta đi thăm Lục Cẩn Phàm. Rõ ràng ông ta vẫn còn có ý muốn khơi lại đống lửa tàn, chưa hoàn toàn bỏ cuộc.

Huống hồ đây lại là nước Mỹ, là địa bàn của Shine, ông ta lại càng ngang nhiên trắng trợn thực hiện ý đồ.

Nếu Chủ tịch Lục đã không có ý định bỏ cuộc, vậy thì cô sẽ diệt tận gốc đám lửa tàn này từ trong trứng nước.

Chương 337: Tim anh còn ngứa ngáy hơn “Anh Nam Hành, Chủ tịch Lục vẫn còn đứng ở kia, có lẽ anh cũng có thể nghe thấy vừa rồi ông ấy nói gì.” An Thư Ngôn nhấn mạnh.

Nam Hành rút điếu thuốc đang ngậm xuống, lãnh đạm nheo mắt nói: “Tôi có quan hệ thân thiết với Lục Cẩn Phàm đã nhiều năm, lại không có vướng mắc gì với Tập đoàn Shine, Chủ tịch Lục cũng biết tính khí của tôi. Ở chỗ của tôi, người không liên quan sợ là không đi vào được.”

Nam Hành nói, như cười như không liếc về phía Lục Thiệu Tắc.

Lục Thiệu Tắc nghe thấy vậy thì sắc mặt rõ ràng không được vui: “Con trai của tôi nằm viện ở đây, tôi là ba nó, muốn đến thăm một chút mà còn bị các người ngăn lại sao?”

“Nếu Chủ tịch Lục muốn vào thì tất nhiên tôi không cản.” Ngữ điệu Nam Hành chậm rãi, nhàn nhạt lành lạnh: “Nhưng để cô An đi vào thì e rằng không ổn. Bà Lục vẫn còn đang đứng đây mà lại để cô An đi vào, Chủ tịch Lục chắc chắn mình không nói đùa đấy chứ?”

Lục Thiệu Tắc lạnh lùng nhíu mày. An Thư Ngôn đang đứng trước cửa phòng bệnh xoay người đi trở lại, nhìn Hạ Mộc Ngôn, rồi đưa đồ trong tay cho cô: “Bà Lục, làm phiền cô.”

Khóe miệng Hạ Mộc Ngôn nhếch lên một đường cong mỏng, nhận lấy đồ: “Tôi thay Lục Cẩn Phàm cảm ơn Thư ký An.”

Nói rồi Hạ Mộc Ngôn bỗng dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Tôi gọi cô là thư ký An như trước kia không có gì sai chứ? Bây giờ cô làthư ký của Tập đoàn Shine, so với vị trí trước kia ở Lục thị thì cao hơn rất nhiều. Thư ký An có thể thăng tiến thuận lợi trong giới kinh doanh như vậy, chứng tỏ năng lực làm việc của thư ký An được đánh giá rất cao.”

An Thư Ngôn khách sáo gật đầu chào cô, ý cười trong mắt nhàn nhạt: “Cô gọi tên tôi hay gọi là thư ký An đều được.”

Hạ Mộc Ngôn và cô ta nhìn nhau, trực giác của phụ nữ từ trước đến nay vẫn rất chính xác. Cô trầm tư nhìn An Thư Ngôn vài giây rồi đưa đồ vừa nhận lấy cho Phong Lăng.

“Ba, bây giờ ba có muốn vào thăm Cẩn Phàm không?” Hạ Mộc Ngôn hỏi.

Tuy rằng không phải vừa rồi Lục Thiệu Tắc bị chặn ngoài cửa, nhưng Nam Hành chặn đường An Thư Ngôn thì rõ ràng cũng không hề nể mặt ông ta.

Sắc mặt Lục Thiệu Tắc lạnh lùng nhìn về phía cửa phòng, trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Nếu Cẩn Phàm còn đang nghỉ ngơi thì tôi không vào nữa. Đúng dịp nửa tháng nữa là Tết Nguyên Đán ở trong nước, nếu khi đó nó có thể xuất viện thì về nhà ăn bữa cơm đoàn viên.”

Hạ Mộc Ngôn gật đầu: “Vâng, con sẽ nói lại với anh ấy.”

Lục Thiệu Tắc lại liếc cô một cái, sắc mặt vẫn không hề có chút dễ chịu, xoay người lại định bỏ đi, nhưng bất chợt khựng lại rồi nhìn sang An Thư Ngôn bên cạnh: “Khi cháu không bận rộn thì cũng đến bệnh viện này giúp đỡ một chút. Hạ Mộc Ngôn chưa ở Los Angeles được bao lâu nên không quen, khó tránh có lúc cần đến cháu giúp một tay.”

“Vâng.” An Thư Ngôn khẽ nói.

Trong lúc Hạ Mộc Ngôn âm thầm thở dài thì Lục Thiệu Tắc đã đi thẳng vào thang máy.

Cho đến khi bọn họ rời đi rồi, Hạ Mộc Ngôn vẫn nhìn cửa thang máy, chằm chằm theo dõi số tầng chạy từ tầng cao nhất xuống tầng trệt.

Dù sao Lục Thiệu Tắc cũng là ba ruột của Lục Cẩn Phàm, dù An Thư Ngôn không thể vào, nhưng nếu ông ta muốn thì tất nhiên vẫn có thể đi vào. Nhưng rõ ràng Lục Thiệu Tắc tỏ ra giận dữ, hoặc có thể ông ta có ham muốn kiểm soát người khác quá mạnh, nên khi có việc, có người thoát khỏi sự khống chế của ông ta thì ông ta sẽ nổi giận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.