Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 555




Chương 555:

Lâu rồi chưa về Mỹ, ngoài một số cửa hàng và các tòa nhà nhỏ, thì cơ bản đường phố Los Angeles không có bất kỳ thay đổi gì. Đây đã là thành phố quốc tế hóa hoàn toàn, không giống như Trung Quốc đang phát triển toàn diện có rất nhiều cơ hội đầu tư và kinh doanh.

Bệnh viện mà bọn họ điều trị là bệnh viện tư nhân chuyên nghiệp lớn nhất và được trang bị đầy đủ thiết bị ở Los Angeles. Vị trí của bệnh viện nằm gần trung tâm thành phố, rất gần con phố thương mại sầm uất nhất nơi đây.

Lần này bọn họ về Mỹ rất đột ngột, vì thế chỉ mang theo vài bộ quần áo.

Hạ Mộc Ngôn dựa theo thời tiết ở Los Angeles và Hải Thành lạnh như nhau mà mua cho mình một chiếc áo khoác dạ lông cừu màu trắng thật dày, cũng mua cho Lục Cẩn Phàm một chiếc áo khoác dạ lông cừu màu đen. Một đen một trắng, quả thật là được cô phối theo kiểu tình nhân.

Nhân tiện cô mua thêm vài bộ trang phục mặc hàng ngày.

Sau khi đi mệt, hai cô đi ngang qua một quán trà sữa. Hiện giờ Hạ Mộc Ngôn không thể uống thức uống bậy bạ, càng không thể đụng vào cà phê và trà sữa. Thấy quán này có bán sữa bò nóng, hai cô quyết định xách túi lớn túi nhỏ đi vào quán ngồi.

Từ lúc đi cùng, Phong Lăng không hề thúc giục Hạ Mộc Ngôn về bệnh viện sớm. Hạ Mộc Ngôn muốn vào quán ngồi một lúc thì Phong Lăng ngồi với cô, Hạ Mộc Ngôn muốn uống sữa tươi thì Phong Lăng đi mua cho cô. Tóm lại vì để Hạ Mộc Ngôn bình tĩnh tiêu hóa hết những cảm xúc không mấy vui vẻ giấu giếm trong lòng, Phong Lăng cứ ở cạnh Hạ Mộc Ngôn như thế, tránh để cô không biết trút vào đâu, cứ ra vẻ bình thản mà bực bội đến chết.

Hạ Mộc Ngôn ngồi cạnh cửa sổ trong quán trà sữa, Phong Lăng xếp hàng mua sữa tươi cho cô trước, sau đó mới đi sang bên cạnh xếp hàng mua bánh cupcake.

Hạ Mộc Ngôn vừa ngồi uống sữa tươi vừa xem điện thoại di động. Không lâu sau, cô chợt cảm thấy hình như có một ánh mắt cứ nhìn chăm chú về phía mình.

Cô nhìn ra ngoài, thấy ở ven đường gần cầu vượt có một cô gái trẻ mặc chiếc áo khoác màu lam cao cấp được thiết kế riêng đứng đó. Ánh mắt cô ta xuyên qua khoảng cách xa xôi, cách cửa sổ, nhìn chăm chăm về phía Hạ Mộc Ngôn.

Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Hạ Mộc Ngôn nhận ra cô gái mặc áo khoác màu lam kia là ai.

Đó chính là cô gái trong tấm hình tối qua.

Nhanh như vậy đã tìm tới rồi sao?

Hạ Mộc Ngôn nhíu mày, cô lớn như vậy rồi, đã từng gặp không ít các thiên kim danh giá với đủ tính cách khác nhau trong giới, từ hạng người giấu giếm tâm cơ đối đầu với cô từ nhỏ đến lớn như Hạ Mộng Nhiên, cho đến các cô gái nhiều chuyện không an phận. Cô còn tưởng một cô gái từng có quá khứ như vậy với Lục Cẩn Phàm ít ra cũng là người trầm ổn, hoặc tính cách và thủ đoạn cũng phải cao hơn những người kia mấy bậc.

Nhưng kết quả lại nằm ngoài dự đoán của cô, hình như đối phương đã mất hết kiên nhẫn.

Cô gái mặc áo khoác màu lam thấy Hạ Mộc Ngôn nhìn về phía bên này, lại thấy Phong Lăng thường đi cùng với cô suốt hành trình không ngồi phía đối diện, liền trầm ngâm một lát rồi quyết định đi vào quán trà sữa. Sau khi đi vào thì cô ta đi thẳng về phía này.

Bốn mắt nhìn nhau ở khoảng cách gần như thế, Hạ Mộc Ngôn chậm rãi uống sữa tươi nóng trong ly. Ly sữa tươi này có cho thêm ít đường, ngọt mà không ngán, thật sự dễ uống đến nỗi khiến người ta không muốn đặt xuống.

Cô cứ thế lạnh nhạt nhìn cô gái mặc áo khoác lam. Đối phương đang chuẩn bị đi tới thì lại đưa mắt nhìn về phía Phong Lăng đang xếp hàng ở khu bánh ngọt. Sau khi do dự một lát, cô ta lại nhìn Hạ Mộc Ngôn, nói: “Cô Hạ có muốn cùng đi nhà vệ sinh không?”

Hạ Mộc Ngôn nhìn cô ta.

Người đẹp áo lam này hoàn toàn không chỉ đơn thuần muốn đi vào nhà vệ sinh. Trên mặt cô ta viết câu “Tôi muốn đấu miệng với cô, thật tàn khốc ác liệt.”

Cô cũng không ngốc, sao cô có thể đi cùng một cô gái đang né tránh tầm mắt của Phong Lăng mà uy hiếp mình chứ?

Hơn nữa, cô uống nước ở đây là được rồi, tại sao phải vào phòng vệ sinh với cô ta?

Hạ Mộc Ngôn khẽ nhếch môi, ngồi yên tại chỗ, chỉ vào chỗ ngồi trước mặt mình, giọng điệu biếng nhác, cười nhẹ: “Ngay cả ly trà sữa cũng chưa uống mà cô đã vội vã đi vào nhà vệ sinh làm gì? Cô muốn uống gì? Tôi mời.”

Tô Tri Lam đã từng nghe Tô Tuyết Ý nói qua từ lâu, biết Hạ Mộc Ngôn không phải người hiền lành dễ dàng bị cảm xúc khống chế.

Thấy thái độ của Hạ Mộc Ngôn không hề vào thế bị động, Tô Tri Lam trầm ngâm một lúc rồi đi qua.

Hạ Mộc Ngôn nhướng mắt lên, hờ hững nói: “Hạ Mộc Ngôn.”

Bởi vì cô chủ động, nên đối phương cũng khách sáo cười nói với cô: “Tô Tri Lam.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.