Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 529




Chương 529:

Tay Hạ Mộc Ngôn chợt lạnh, không chạm phải Lục Cẩn Phàm, Hạ Mộc Ngôn bất giác mở choàng mắt nhìn sang. Quả nhiên anh không có ở đây.

Tim Hạ Mộc Ngôn giật thót, cô vội vã rời giường, nhưng vì phòng quá nhỏ, quạt gió lại đặt quá gần, nên chân cô đạp trúng dây điện, cả người ngã nhào xuống đất. Thật may là cô nhanh tay bám lên cạnh giường, nếu không sẽ ngã rất đau, tuy nhiên đầu gối vẫn bị va mạnh trên đất.

Vì cô đạp trúng dây điện nên quạt bị ngắt điện không quay nữa, đổ xuống đất.

Đầu gối Hạ Mộc Ngôn đau đến mức cô rít khẽ một hơi. Cô đang lảo đảo vịn mép giường đứng lên thì cửa phòng bật mở.

Lục Cẩn Phàm nghe thấy tiếng động nên nhanh chóng quay trở về. Anh nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn quỳ một chân xuống đất thì bước lên đỡ cô dậy: “Sao em lại ngã rồi? Không chú ý dây điện trên đất à?”

Thấy anh vẫn còn đây, trông một lúc Hạ Mộc Ngôn quên mất đầu gối đau đớn, thở phào một hơi: “Em không thấy anh, còn tưởng rằng anh…”

Cô khựng lại, nhìn dây điện trên đất, rồi mím môi nói: “Em sẽ chú ý hơn, sau này không hấp tấp như thế nữa.”

Biết cô vẫn còn hoảng sợ, Lục Cẩn Phàm cũng không chọc thủng lớp ngụy trang này của cô. Anh kéo tay Hạ Mộc Ngôn, nhìn chỗ băng bó trên tay: “Hôm nay em nhớ thay thuốc. Khu vực nhiệt đới này không tiện băng bó suốt như vậy, em nên bảo bác sĩ chú ý một chút, đừng quên vết thương này trên tay em.”

“Em biết rồi, em chỉ bị bỏng chút thôi, đâu phải chuyện gì lớn. Khi nào bác sĩ có thời gian, em sẽ đến tìm anh ta.” Hạ Mộc Ngôn bỏ tay xuống, nhưng vẫn dính vào lòng anh, không chịu lùi bước, cũng không muốn cách xa.

Lục Cẩn Phàm biết ở trong hoàn cảnh này, Hạ Mộc Ngôn sẽ càng hiểu chuyện hơn, cô tự có chừng mực.

Hạ Mộc Ngôn đã không muốn gây thêm phiền toái cho người khác, nên anh cũng không nói thêm, chỉ nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn còn hơi ngái ngủ của cô: “Em đi rửa mặt rồi ăn chút gì đi.”

Lúc này bên ngoài hình như có tiếng gọi “Ông Lục”, anh quay lại nhìn Hạ Mộc Ngôn, thấy cô xoay người đi lấy kem đánh răng và bàn chải mà Phong Lăng chuẩn bị thì mới quay người trở ra.

Hạ Mộc Ngôn ra khỏi kho hàng, đi ra bãi cỏ đánh răng. Bỗng nhiên, cô nghe thấy một tràng âm thanh đinh tai nhức óc vang lên ra từ trong rừng cây, cô hoảng hồn run tay.

Lục Cẩn Phàm đang bê cháo vào cho cô thì nghe thấy âm thanh này, anh vội đặt bát xuống, chạy thẳng về phía cánh rừng.

Hạ Mộc Ngôn định gọi anh, nhưng trong miệng vẫn còn ngậm bàn chải đánh răng, bọt kem màu trắng dính đầy khóe miệng. Cô vội vã súc miệng hai cái, nhưng khi xoay người lại thì Lục Cẩn Phàm đã đi xa rồi.

“Bà Lục, cô đừng qua đó.” Thấy Hạ Mộc Ngôn muốn đuổi theo, Phong Lăng bước nhanh đến giữ vai cô lại: “Đó là tiếng bãi mìn trong rừng phát nổ, sẽ còn vài tiếng nổ nữa. Cô không cần để ý.”

“Vậy bọn họ đi đâu đấy?” Trực giác Hạ Mộc Ngôn mách bảo, vừa rồi ánh mắt Lục Cẩn Phàm bỗng dưng sa sầm, hẳn là đã xảy ra chuyện gì.

Tiếp đó, cô nhìn thấy khoảng hai mươi mấy người trong căn cứ chạy về phía khu rừng. Bọn họ đều mặc đồng phục màu đen, bên hông có giắt súng, thoạt nhìn vẻ mặt khá nghiêm túc. Hơn nữa vài người phía trước còn mặc áo chống đạn và mang khiên bảo vệ. Cảnh tượng gấp gáp này giống hệt cảnh tượng trong doanh trại ngày hôm qua.

Nam Hành chẳng biết đã đi đâu, người cầm đầu đám người đi trước đang đứng ra lệnh.

Hạ Mộc Ngôn hỏi: “Có phải trong đó xảy ra chuyện gì rồi không? Tôi nghe nói tối hôm qua thủ lĩnh của bọn chúng là A Cát Bố đã chạy thoát?”

“Đúng là chạy thoát, nhưng chúng cũng không thoát khỏi cánh rừng này đâu.” Bây giờ Phong Lăng cũng không cố giấu giếm Hạ Mộc Ngôn nữa, tránh để cô suy nghĩ lung tung. Phong Lăng nói thẳng: “Nhưng không ngờ A Cát Bố quá thâm độc, chúng đã bắt trói tám đứa bé từ thôn làng ở bên kia biển hồ Tonle Sap, nhốt bọn trẻ ở gần bãi mìn phía sau rừng rậm. Bây giờ bọn chúng có trốn cũng không thoát, cho nên muốn dùng tính mạng của đám trẻ vô tội để uy hiếp, yêu cầu chúng ta để bọn chúng an toàn rời khỏi khu rừng rậm. Nếu không những đứa bé kia sẽ…”

“Tám đứa trẻ?” Hạ Mộc Ngôn nhíu mày.

“Những đứa bé này không quá sáu tuổi, đã bị nhốt trong đó mấy ngày. Tạm thời bây giờ chúng ta không biết tình hình bọn trẻ ra sao, nhưng vừa rồi Nam Hành báo tin về rằng có một đứa bé chạy trốn, đạp nhầm vào bãi mìn, làm một góc bãi mìn phát nổ.”

“Đứa bé kia thì sao?”

“… Đã chết.” Giọng nói Phong Lăng nặng nề: “Chết một, còn bảy…”

Những đứa trẻ này còn chưa đầy sáu tuổi. Rốt cuộc bọn chúng điên cuồng đến cỡ nào mới có thể bắt nhiều trẻ con như vậy chỉ để đổi lấy đường thoát thân chứ!

Lũ trẻ vô tội chỉ vì tranh chấp giữa bọn họ và đám người A Cát Bố mà bị liên lụy. Đúng là bọn họ phải có trách nhiệm cứu chúng ra.

Hạ Mộc Ngôn đang suy nghĩ thì Lục Cẩn Phàm đã trở về, anh lướt mắt qua người cô rồi dừng lại trên người Phong Lăng, cuối cùng lại chuyển sang nhìn Hạ Mộc Ngôn: “Em rửa mặt rồi ăn chút gì đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.