Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 526




Chương 526:

Mùi hương mát lạnh dễ chịu bao trùm mọi giác quan của Hạ Mộc Ngôn. Ngay lập tức, hơi thở của cô lấp đầy mùi hương của anh, tim cô đập loạn: “Anh… Làm gì…”

Tay anh nâng cằm cô lên, nhìn gò má gầy hóp vào của cô, anh nhỏ giọng, trầm khàn: “Chút nữa tắm tiếp, anh hôn một lát trước đã.”

Lời vừa dứt, Lục Cẩn Phàm lập tức cúi đầu hôn xuống.

Ngoài miệng anh nói hôn một lát, nhưng một khi bắt đầu thì gần như không có cách nào dừng lại.

Hạ Mộc Ngôn thử đẩy anh một cái, bình thường cô đã đẩy không ra, huống chi bây giờ tay bị băng kín mít, không có cách nào dùng sức.

Răng môi quấn quít, cô nhắm mắt lại. Từ đầu đến cuối, cánh tay anh vẫn đỡ dưới nách cô như muốn ôm cô ra khỏi mặt nước.

Hạ Mộc Ngôn chợt nhớ đến vết thương trên lưng Lục Cẩn Phàm, hiện giờ anh tuyệt đối không được dùng lực ở vùng cánh tay. Cô theo bản năng vội lùi về sau, mấp máy cánh môi bị hôn đến đỏ bừng bóng loáng: “Đừng mà, trên người anh còn bị thương.”

Cho dù Hạ Mộc Ngôn đã dừng hẳn nụ hôn triền miên trước khi đi quá giới hạn, nhưng lúc nói chuyện, khuôn mặt cô vẫn đỏ ửng, giữa làn hơi nước bốc lên trông càng quyến rũ.

Nụ hôn của Lục Cẩn Phàm rơi xuống khóe miệng, lên mặt, rồi lại đáp xuống vành tai cô. Giọng anh trầm khàn rất khẽ: “Em có biết hôm đó đột nhiên em quỳ xuống trước mặt anh, anh đã muốn làm gì hay không?”

“… Muốn gì?”

“Anh muốn lập tức bay về Hải Thành. Anh thà để em nằm trên giường quay lưng lại cầu xin anh, chứ không bao giờ muốn nhìn thấy em quỳ trước mặt anh như vậy.” Dứt lời, Lục Cẩn Phàm đột nhiên cắn lên vành tai trắng nõn của cô. Hạ Mộc Ngôn đau đến co rúm người, rồi nghe thấy anh khàn giọng nói tiếp: “Em biết anh đang cố gắng nhẫn nhịn, vậy mà còn dám quỳ xuống. Em cố ý, hửm?”

Hạ Mộc Ngôn rụt cổ vào trong nước, cảm giác anh áp sát đến, cô chỉ muốn chui trong thùng gỗ nhỏ này mãi thôi.

“Em biết anh không ăn không uống suốt mấy ngày trời, sợ cơ thể anh không chịu nổi nên mới sốt ruột. Hơn nữa, mấy tên kia cứ nhìn chằm chằm vào em, em mà không giả vờ tuyệt vọng thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị bắn vỡ sọ. Em còn muốn sống bên anh dài lâu, không muốn chết đâu.” Hạ Mộc Ngôn càng nói, giọng càng nhỏ đi, cuối cùng biến thành tiếng thì thầm.

Anh đắm đuối nhìn cô không lên tiếng. Bàn tay anh vuốt ve sau đầu cô, dừng lại trên mái tóc đen dài.

Hạ Mộc Ngôn bị anh nhìn chăm chú thì căng thẳng trong lòng: “Lục Cẩn Phàm…”

526-1-yeu-mot-nguoi.jpg

“Ừm, em tự tắm tiếp được, anh không cần giúp đâu. Em chỉ cần ngâm một lát là đã thấy khỏe rồi. Lát nữa em giúp anh tắm sau.”

Lục Cẩn Phàm ừ một tiếng, xoay người cầm chiếc váy trắng sạch sẽ để trên giường đặt sang bên cạnh.

Tắm rửa xong xuôi, Hạ Mộc Ngôn bước ra khỏi thùng gỗ. Có lẽ đã một thời gian bọn họ không tiếp xúc thân mật, hoặc cũng có thể do vừa mới trải qua một trận sinh tử, cô cảm thấy có chút ngượng ngùng khi người đàn ông trước mặt vừa có chút quen thuộc vừa có chút xa lạ giúp cô tắm rửa…

Vì vậy lúc Lục Cẩn Phàm giúp cô mặc đồ, Hạ Mộc Ngôn hơi xấu hổ nhìn anh: “Hay anh nhắm mắt lại đi.”

Lục Cẩn Phàm nhìn gương mặt ửng hồng không biết do ngâm nước nóng hay do xấu hổ của cô, “Không nhắm.”

Hạ Mộc Ngôn: “…”

Giỏi lắm, vừa trở về đã đòi lại quyền làm chồng rồi.

Giằng co qua lại vài giây, cuối cùng Hạ Mộc Ngôn đành thỏa hiệp giơ cánh tay lên.

Lúc anh giúp cô mặc quần áo, vì để xua tan cảm giác lúng túng khi trần truồng trước mặt anh, Hạ Mộc Ngôn hắng giọng, nói: “Anh có thấy dạo này em béo lên không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.