Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 516




Chương 516:

Phút chốc, hai tên đầu đầy máu ngã xuống đất, trông còn thê thảm hơn hai tên đứng canh gác trước gian nhà gỗ.

Hạ Mộc Ngôn nhếch nhác vội vàng ngồi dậy. Cô ngước lên, hơi ngây người nhìn người đàn ông từng tự chủ và bình tĩnh giờ phút này đang vùng vẫy phát tiết như một con thú dữ mới bị nhốt. Anh ném cây gậy đi, hung tợn đấm liên tiếp vào mặt gã đàn ông nằm trên người cô ban nãy. Tên đó đã ngất đi từ lâu, mặt đầy vết thương.

Đến khi hắn còn thoi thóp anh mới buông ra, nhặt súng ở dưới đất lên, nhắm thẳng vào hắn.

Anh kéo chốt súng xuống.

Hạ Mộc Ngôn thấy anh muốn giết hắn thì vội vàng nhào tới, dùng sức đè tay anh lại: “Phong Lăng nói đôi tay anh luôn sạch sẽ, không đích thân liên quan đến xã hội đen! Anh không thể vì em mà giết người!”

Dù những kẻ này đáng chết, nhưng đôi tay của Lục Cẩn Phàm không thể dính máu tanh!

Cô không thể để người đàn ông trước nay trong sạch xuất trần như anh rơi vào vũng bùn vì cô.

“Thù của em, em sẽ tự báo!”

Hạ Mộc Ngôn giãy giụa đứng dậy, cô không biết sử dụng súng cán dài kia, huống chi nếu như cô thật sự nổ súng ở đây thì sẽ lập tức gây chú ý cho những tên kia.

Cô cầm cây gỗ giống như cây roi ở dưới đất lên, ra sức đánh mấy cái vào tên đang nằm hôn mê bất tỉnh như xác chết kia. Cuối cùng cô còn cố ý quất mạnh vào giữa háng của hắn, khiến hắn đang hôn mê cũng phải kêu lên đau đớn, thân dưới chảy máu thành vũng.

Máu tươi đầy đất, không thể biết được là của ai. Hạ Mộc Ngôn không nhìn thấy vết máu trên áo sơ mi đen mà Lục Cẩn Phàm đang mặc, nhưng cô biết vừa rồi anh đã bị thương, hơn nữa còn bị thương rất nặng.

Chỗ nào phía sau báng súng cũng cứng và bén nhọn, lưng và đầu anh nhất định là đã chằng chịt vết thương.

Nơi chật hẹp và ẩm ướt sau gian nhà gỗ này trở nên yên tĩnh vì hai tên kia đã ngã bất tỉnh.

Cổ áo của Hạ Mộc Ngôn được may dây thun, nên lúc bị kéo xuống không bị xé rách, Lục Cẩn Phàm kéo mạnh vai áo cô lên, im lặng ôm chặt cô vào lòng.

Rất chặt, vòng ôm cực kỳ sít sao.

Sau khi hai tên kia ngã xuống đất không được bao lâu, phía trước nổ ra ra một tràng âm thanh huyên náo. Máy bay trực thăng rốt cuộc cũng bao vây chặt chẽ nơi này, như Lục Cẩn Phàm nói, có không ít bom được ném xuống.

Lục Cẩn Phàm buông Hạ Mộc Ngôn ra, sau đó nắm lấy cổ tay cô, kéo cô về hướng không bị bom khói rơi trúng.

Lục Cẩn Phàm cứ nắm chặt lấy tay cô, không nói tiếng nào, cũng không nhìn cô lần nào, chỉ kéo mạnh cô đi vào rừng. Anh dường như bóp bàn tay bị bỏng của Hạ Mộc Ngôn đến nỗi da sắp nát rữa ra, đau thấu tim gan.

Nhưng Hạ Mộc Ngôn vẫn im lặng chịu đựng, cô biết nỗi đau này chẳng qua cũng như nỗi đau khi anh tận mắt nhìn thấy cô bị người ta đè lên suýt chút làm nhục mà thôi.

Hạ Mộc Ngôn cũng không lên tiếng bảo anh nhẹ tay.

Cô biết người đàn ông trước giờ luôn giữ vững lý trí này bây giờ đã mất đi lý trí.

Cô lẳng lặng đi theo anh. Trước mắt có hình bóng anh, trong mũi có mùi hương của anh, chỉ cần anh vẫn còn sống, với cô mà nói tất cả đều không phải việc khó.

Cô đi sau lưng anh, không biết phải nói gì, bởi vì cả người anh bây giờ tựa như đang bốc lửa. Cô hơi lùi bước, không biết phải dỗ anh thế nào. Thậm chí ngay cả câu “Em thật sự không sao” cô cũng không nói được.

Cô thật sự chưa từng thấy dáng vẻ này của Lục Cẩn Phàm.

Lúc ấy rõ ràng anh có thể phản kháng, rõ ràng có thể thoát thân, nhưng anh không phản kháng mà lại ném súng đi. Anh thà bị đánh, thà đứng trước nguy cơ bị bắn chết, là vì điều gì chứ?

Đương nhiên là vì bảo vệ cô.

Nhưng lúc ấy cô muốn trốn cũng không trốn được. Thay vì cứ nằm trong đống cỏ nhìn anh bị người ta dí súng vào đầu, chi bằng cô lao ra.

Đồng sinh cộng tử ư?

Cô không nghĩ tới.

Cô chỉ biết anh là Lục Cẩn Phàm, là chồng của cô, là ba của đứa con trong bụng cô, là ngọn đèn rực rỡ dẫn dắt cô đi về con đường tươi sáng của cả hai kiếp người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.