Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 476




Chương 476:

“… Hả? Em có nói sao?”

“Em nói bằng ánh mắt đấy.”

“…”

“Anh cố tình tranh thủ buổi tối bay từ Hải Thành đến, sáng mai lại phải bay về rồi. Em chẳng cảm ơn thì thôi đi, bây giờ anh chỉ hôn có một cái mà em cũng bắt bẻ à?”

“Đó mà chỉ là một cái hôn thôi sao? Trong hội trường đông người như vậy, em…”

Cô còn chưa nói hết, anh đã áp môi tới: “Em có muốn đứng ở chỗ này hôn lại lần nữa không?”

Hạ Mộc Ngôn lập tức dùng ánh mắt láo liên nhìn xung quanh, những người đi ngang qua đều nhìn bọn họ bằng ánh mắt mập mờ và ngưỡng mộ. Cô vội lùi về sau một bước, giơ tay ôm lấy đôi má ửng hồng, hết sức ngượng ngùng.

“Nhưng mà em cũng không ngờ ở đây lại có chợ đêm.” Hạ Mộc Ngôn quay đầu lại nhìn các quầy hàng nhỏ san sát nhau đang bày bán đủ loại thức ăn. Cô chợt hít sâu một hơi, nhíu mày hỏi: “Mùi này là mùi gì vậy, thối quá?”

Khi đang nói chuyện, cô nhìn thấy hai cô bé trẻ tuổi cầm xâu đậu hũ thối, vừa đi vừa ăn.

Mắt Hạ Mộc Ngôn chợt sáng lên, lập tức đi thẳng đến quán đậu hũ thối. Cô nhìn chằm chằm những miếng đậu hũ màu vàng kim đang chiên trong chảo dầu: “Đây là đậu hũ thối phải không?”

Ông chủ đứng bên cạnh chảo dầu đưa miếng đậu hũ thối vừa chiên xong cho khách, cười đáp: “Đúng vậy, cô gái có muốn ăn một xâu không, hai đồng một xâu, năm đồng ba xâu.”

Món này ngửi mùi thì chẳng ra sao, nhưng dường như ăn rất ngon, hơn nữa còn có rất nhiều người mua.

Kiếp trước khi vẫn còn ở nhà họ Hạ, cô rất ít khi đến những nơi này, và cũng chưa từng ăn những món ăn vỉa hè. Những năm sau có cơ hội đi ngang qua chợ đêm thì cô lại không có đủ tiền để ăn các quầy hàng nhỏ bên đường.

Sống hai đời, đột nhiên cô nảy sinh sự thèm khát đối với một xâu đậu hũ thối.

Hạ Mộc Ngôn thấy người đến mua ngày càng đông thì lại càng muốn ăn thử một miếng.

Cô quay đầu nhìn Lục Cẩn Phàm đang bị mùi này đẩy lùi ra xa, cười híp mắt nói: “Anh muốn ăn không, em đi mua mấy xâu, chúng ta ăn thử nhé?”

Lục Cẩn Phàm nhìn cô: “Em chưa ăn bao giờ à?”

“Cuộc sống trong giới thương lưu của chúng ta làm gì có cơ hội tiếp xúc với những món này. Em cũng giống như anh, bình thường còn chẳng có cơ hội đi dạo ngang qua chợ đêm, làm sao ăn được. Nhưng em nghe người ta nói, dù mùi hơi thối nhưng ăn lại rất ngon. Em muốn ăn thử, anh có ăn không?”

Hạ Mộc Ngôn vừa nói vừa định xoay người đi mua, nhưng cổ tay đã bị níu lại, Lục Cẩn Phàm nhất quyết lôi cô về.

“Chưa ăn là tốt nhất, không sạch sẽ.”

“Ai bảo không sạch? Chẳng phải có rất nhiều người ăn đó sao? Anh ăn rồi à?”

“Chưa từng.”

“Vậy sao anh biết không sạch? Em muốn ăn thử, để em đi mua vài xâu…”

Lục Cẩn Phàm không cho cô đi, một tay anh ôm lấy cô, một tay vòng qua thắt lưng ghì cô lại. Nhìn vẻ mặt tựa như oán trách vì muốn ăn mà không được ăn của Hạ Mộc Ngôn, anh vẫn trầm giọng, quả quyết nói: “Không được ăn.”

“…” Hạ Mộc Ngôn không còn cách nào khác. Quả thật người có thói quen sạch sẽ như Lục Cẩn Phàm khó mà chịu nổi món này. Cô quay đầu lại nhìn về phía các quán ăn quà vặt ven đường, vừa đi vừa ấm ức, thấp giọng trông mong nói: “Em chưa từng được ăn những món này, vậy mà anh cũng không cho em ăn thử. Vừa rồi trong hội trường, em chỉ uống có ba ly Champagne, còn chưa ăn gì nữa. Bây giờ em đói lắm…”

“Đói bụng thì về nhà ăn cơm, anh nấu cơm tối cho em nhé?

Kết quả là cho dù hôm nay boss Lục có bảo tự mình xuống bếp cũng vô dụng thôi.

“Haiz, anh xem xâu thịt dê này đi, vừa nhìn đã biết cực kỳ thơm ngon!”

“Còn có xâu thập cẩm cay này …”

“Ai da, còn có bánh gạo nếp nữa!”

“Lục Cẩn Phàm, Đại Boss Lục, Tổng giám đốc Lục, ngài Mặc… Ông xã… Anh cho em mua ăn thử đi, chỉ một chút thôi…”

Cuối cùng dưới sự đeo bám quyết liệt của Hạ Mộc Ngôn, Lục Cẩn Phàm cũng cho cô mua một túi bánh quy sô-cô-la nhỏ ở quầy hàng bên kia, và một vài miếng bánh gạo nếp. Những đồ nướng hay chiên dầu mỡ thì bị anh cấm tuyệt đối, một miếng cũng không được ăn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.