Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 457




Chương 457:

Thấy dáng vẻ Hạ Mộc Ngôn muốn thanh minh, nhưng lại cảm thấy anh nói có lý, Lục Cẩn Phàm nhìn cô bằng ánh mắt thâm trầm, đưa tay nâng mặt cô lên, cúi đầu xuống hôn cô một hồi lâu: “Em không muốn ngủ tiếp sao? Nghe em cầu xin, anh mới tha cho em sớm như vậy. Nếu em không muốn ngủ, anh không ngại tiếp tục “công việc” lúc nãy còn dở dang cho đến khi nào thỏa thuê mới thôi!”

Nụ hôn vừa kết thúc, mắt Hạ Mộc Ngôn lập tức được phủ thêm một màn hơi nước ẩm ướt. Cô cố gắng hết sức kiềm chế hơi thở hổn hển, hai chân khép lại, tránh để tay anh nhân cơ hội thò vào.

Động tác này lọt vào mắt Lục Cẩn Phàm, khiến đáy mắt thâm trầm của anh bùng lên ngọn lửa nóng rực.

“Em cố tình phải không?” Anh cắn nhẹ vào môi cô, giọng khàn khàn hỏi.

“…Vừa rồi em thấy anh không có trong phòng, mới giật mình tỉnh giấc, bây giờ vẫn rất buồn ngủ.” Hạ Mộc Ngôn quay mặt lại, tựa vào lòng anh. Đêm nay tuy anh buông tha cô sớm, nhưng sự mãnh liệt của anh trong lúc ân ái khiến cho đến tận bây giờ, kể cả sau khi tắm rửa xong và ngủ được một giấc, nằm trong lòng anh mà cơ thể cô vẫn vô cùng nhạy cảm.

Chẳng lẽ do mỗi lần ân ái trước đây đều rất lâu, vừa rồi hiếm hoi mới có một lần anh bỏ qua sớm cho cô nên cô thấy không quen?

Bởi vậy chỉ nói mấy câu, cô đã nhạy cảm như thế này rồi…

Đôi mắt đen sâu thâm thẳm của Lục Cẩn Phàm nhìn cô, ánh mắt ẩn chứa nét cười cố nén. Anh vỗ về lưng cô, thấy Hạ Mộc Ngôn thật sự co người lại nằm yên trong lòng mình, anh cũng không cố chấp đòi hỏi nữa mà vuốt tóc cô, ra hiệu cho cô yên tâm ngủ tiếp.

***

Hai ngày sau, Hạ Mộc Ngôn nhận được điện thoại của dì Cầm. Dì Cầm là người giúp việc của nhà họ Hạ, từ nhỏ đã nhìn Hạ Mộc Ngôn và Hạ Mộng Nhiên lớn lên.

“Cô Cả, Chủ tịch Hạ muốn đưa cô Hai ra nước ngoài, trường học và cả vé máy bay đều đã được đặt xong rồi. Hai ngày nay, Chủ tịch Hạ nhốt cô Hai ở trong nhà không cho ra ngoài, còn sai vệ sĩ trông chừng cô Hai nghiêm ngặt. Đã hai ba ngày nay cô Hai không ăn gì rồi, nhưng Chủ tịch Hạ vẫn cương quyết muốn đưa cô ấy ra nước ngoài, không cho cô ấy ở lại Hải Thành nữa, bất cứ ai nói giúp cô Hai ông ấy cũng từ chối. Tình cảm giữa cô và cô Hai rất tốt, thường ngày Chủ tịch Hạ cũng nghe theo ý kiến của cô, cô mau xin giúp cho cô Hai đi…” Giọng dì Cầm vọng ra từ điện thoại, lộ rõ vẻ xót thương và lo lắng.

Hiện nay trong số những người ở nhà họ Hạ, e rằng chỉ có một mình dì Cầm là không biết quan hệ giữa Hạ Mộc Ngôn và Hạ Mộng Nhiên đã tệ đến thế nào.

Dì Cầm tận mắt chứng kiến hai chị em cô lớn lên từ nhỏ. Tuy giờ đây tình cảm chị em giữa hai người đã không còn được như hồi còn bé, nhưng không phải chỉ dùng vài ba câu là có thể giải thích rõ ràng uẩn khúc trong chuyện này. Dù sao thì để dì Cầm vẫn giữ ấn tượng tốt đẹp như vậy về tình cảm giữa hai chị em cô cũng không phải là không tốt.

Hạ Mộc Ngôn không giải thích, chỉ nói: “Cháu sẽ gọi điện thoại cho ba cháu hỏi cụ thể. À, dì Cầm, cũng vừa lúc cháu có chuyện muốn hỏi dì đây.”

“Chuyện gì vậy cô?”

“Hai mươi mấy năm trước, khi mẹ cháu vào nhà họ Hạ, dì đã làm việc ở nhà họ Hạ, đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Vậy trước khi vào nhà họ Hạ, mẹ cháu có qua lại với ai không? Chẳng hạn như một người đàn ông nào đó, hoặc có quan hệ mật thiết với người nào khác?” Nếu người đối diện không phải là dì Cầm nhìn mình từ nhỏ đến lớn, Hạ Mộc Ngôn sẽ không hỏi thẳng thừng như vậy.

“Chuyện này…” Dì Cầm im lặng hồi lâu, Hạ Mộc Ngôn nhạy bén nhận thấy câu hỏi của mình khiến dì Cầm hốt hoảng. Một lát sau dì Cầm mới trả lời: “Cô Cả, chuyện này tôi không biết, cũng chưa từng nghe nói tới. Khi bà Hạ bước chân vào nhà họ Hạ, tôi cũng chỉ vừa mới tới, có rất nhiều chuyện tôi không rõ lắm…”

“Cháu biết rồi, cảm ơn dì.” Nghe dì Cầm trả lời ngập ngừng, Hạ Mộc Ngôn cũng không hỏi nhiều, liền tắt điện thoại.

Lục Cẩn Phàm đứng trước mặt cô nghe được tiếng dì Cầm vọng ra từ điện thoại, bèn lên tiếng: “Ba em định đưa Hạ Mộng Nhiên ra nước ngoài à?”

“Dạ, ba em không muốn nhìn thấy chị em em tranh chấp. Đưa Mộng Nhiên ra nước ngoài xem như là tiện cả đôi đường. Không phải gặp cô ta, trong lòng ba em cũng không phiền não, và cũng tránh cho em làm chuyện gì động chạm đến Mộng Nhiên. Đứng ở góc độ của một người cha, em có thể hiểu được. Nếu chuyện kia là sự thật thì Mộng Nhiên mới là con gái ruột của ba em. Ba em làm được như thế này là đã rất chú ý tới cảm nhận của em rồi.”

“Ai nói cô ta ra nước ngoài rồi thì em sẽ không làm gì được cô ta nữa? Nếu muốn động tới cô ta, em vẫn có thể thực hiện bất cứ lúc nào!”

Lục Cẩn Phàm điềm nhiên nói.

Ba ngày sau, Hạ Mộc Ngôn chưa cần ra tay trả thù thì Cục Hàng không Hải Thành thông báo tin dữ.

Chuyến bay BA168 từ Hải Thành đi London không biết vì lý do gì đã gặp tai nạn trên không khi bay ngang qua Thái Bình Dương. Toàn bộ hành khách trên máy bay, gồm có 57 người Trung Quốc, 108 người Anh, và hơn mười hành khách từ các quốc gia khác đều không may mắn gặp nạn. Đội cứu hộ trên biển của hai nước Trung Quốc và Anh đã đi tìm kiếm và cứu nạn. Nhưng dựa trên điều kiện thời tiết và môi trường xung quanh nơi gặp nạn thì cơ hội có người sống sót là rất nhỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.