Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 456




Chương 456:

Hạ Điềm: “Giờ mới mấy giờ chứ, sao cậu không trả lời tin nhắn của mình? Đang ngủ hay đang quấn quýt triền miên trên giường với ông xã? Chậc, đồ trọng sắc quên bạn!”

Hạ Điềm: “Nhưng mình hỏi thật nhé bà chủ Hạ thân ái! Phòng giao dịch của cậu hái ra tiền như vậy, mà ngày nào cậu cũng than nghèo là sao? Sau này nếu như mình hoàn toàn cắt đứt quan hệ với nhà họ Hạ, có lẽ phải nhờ cậu nuôi thật rồi! Giờ mình đi ôm đùi cậu được không? Hãy dành vị trí đó cho mình, mình sẽ lập tức lao tới và vồ lấy nó!”

Hạ Điềm: “Đến nay cậu đã tiếp quản công ty của Hàn Thiên Viễn được mấy tháng. Trước kia cậu đầu tư ba mươi triệu cho phòng giao dịch này phải không? Ngày hôm qua mình đã kiểm tra tài chính và các hạng mục mới phát hiện chỉ vỏn vẹn vài tháng ngắn ngủi mà doanh thu của phòng giao dịch đã tăng gấp mười rồi. Quả nhiên, ban đầu cậu kiên trì đi theo con đường kinh doanh bất động sản này là đúng!”

Loạt tin nhắn phía dưới toàn là những câu ba hoa vớ vẩn, Hạ Mộc Ngôn xem xong liền trả lời: “Một ngày nào đó, cậu sẽ thấy lợi nhuận tăng trưởng gấp trăm lần. Mấy năm sắp tới chắc chắn là thời cơ tốt để thị trường bất động sản trong nước bùng nổ. Thế nhưng cậu nên nhớ, cây cao vọt lên trong rừng thì dễ ngã vì đón gió, khiêm nhường một chút vẫn tốt hơn. Dù sao trong nước cũng có nhiều công ty bất động sản lớn và lâu năm, nếu chúng ta vừa bắt đầu đã bị những công ty đó dòm ngó và chèn ép thì đường đi nước bước sau này sẽ không dễ dàng.”

Chưa tới một phút đồng hồ sau, Hạ Điềm đã gửi đến điện thoại cô một biểu tượng vỗ tay tán thưởng.

Hai người rất ăn ý, nhiều lúc người này chỉ cần nói một hai câu, vừa đủ ý là ngưng không cần nhiều lời thì người kia cũng lập tức hiểu rõ dự định của đối phương.

Khi buông điện thoại xuống Hạ Mộc Ngôn mới nhận ra Lục Cẩn Phàm không có trong phòng ngủ. Cô nhặt váy ngủ lên mặc vào, vén chăn xuống giường vào phòng tắm, vấn tóc thành búi tròn, lại mở vòi nước rửa mặt cho tới khi mặt đỏ ửng vì lạnh.

Khi quay sang soi gương, cô thấy trên cổ còn lưu lại một loạt vết hôn mờ mờ.

Ngày mai còn phải trở về trường, mấy vết hôn này hơi cao, khó che giấu, sợ là mặc áo cao cổ cũng không che được.

Tuy vết hôn trên cổ cũng không phải là vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng đêm đó Hạ Mộc Ngôn vẫn khăng khăng không cho Lục Cẩn Phàm “gặm mút” cái cổ của mình.

Lúc nào anh cũng làm ngược lại yêu cầu của cô, cô càng chống cự, anh càng hôn ngấu nghiến, vần vò cô cho đến lúc cô chỉ còn cách rên rỉ cầu xin không ngừng thì anh mới thôi không mạnh bạo hôn lên cổ cô nữa, nhưng thân dưới vẫn không ngừng gia tăng cường độ và tốc độ.

***

Quá nửa đêm, Hạ Mộc Ngôn đang ngủ thì mơ hồ phát hiện ra anh không nằm bên cạnh. Cô dậy thì nhìn thấy anh đang ở phòng khách, hình như vừa nghe điện thoại. Thấy Hạ Mộc Ngôn tỉnh dậy, anh vứt điện thoại lên sofa.

“Sao em thức dậy rồi?”

“Anh vẫn còn rất nhiều việc ở Hải Thành phải không? Thật ra anh không cần phải ở lại thành phố T với em, còn một tháng nữa là em có thể trở về Hải Thành rồi. Anh ở đây có ảnh hưởng tới công việc không?”

“Gần đây anh ở thành phố này cũng không phải là chỉ chơi bời. Hình thức công việc cũng không có gì khác so với Hải Thành, chỉ là hoàn cảnh công việc khác nhau mà thôi.” Lục Cẩn Phàm liếc nhìn cô một cái: “Cũng không còn bao nhiêu ngày nữa, hiếm khi mới có đủ thời gian ở bên cạnh em, như thế này không tốt sao?”

Có đủ thời gian ở bên cạnh cô? Nói cho chính xác là có thời gian ngủ với cô, trêu chọc cô và trông chừng cô thì có!

“Em nghĩ bây giờ công việc vẫn quan trọng hơn, chờ sau khi em trở về Hải Thành thì cũng không có chỗ muốn đi, mình sẽ có nhiều thời gian ở bên cạnh nhau.” Hạ Mộc Ngôn cảm thấy nếu ngày nào cũng bị anh “yêu” như vậy, thì không còn hơi sức và tâm trí đâu mà học hành. Tuy kết quả kiểm tra nửa tháng trước của cô đứng đầu lớp, nhưng cô sợ nếu cứ tiếp tục như vậy, kết quả kiểm tra kỳ tới sẽ kém đi rất nhiều.

Cứ có anh bên cạnh là cô không sao tập trung vào chuyện gì khác, vì trái tim cô cứ mãi xao động theo từng cử chỉ của anh.

“Chúng ta là vợ chồng, không thể không có giây phút riêng tư. Nếu em sợ anh làm ảnh hưởng tới việc học tập của em, vậy thì sau này khi nào em ôn bài trong phòng sách, anh sẽ không đi vào nữa.” Lục Cẩn Phàm cười mà như không cười, rõ ràng là chỉ liếc mắt anh đã hiểu thấu tâm tư của cô: “Đồng ý để em đi học đã là nhượng bộ lớn nhất của anh rồi. Bây giờ anh dành thời gian ở bên em lâu một chút, em lại muốn ở một mình sao?”

Hạ Mộc Ngôn mở to đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm lườm anh, không phản bác được.

“Nếu như em nhất định phải duy trì khoảng cách với anh mới yên tâm học hành…”Anh bước tới dắt tay cô về phòng ngủ, bế cô lên giường, tay đặt ở vị trí trái tim cô, giọng nói mang đầy ý vị sâu xa: “Điều đó cho thấy chính em không kiềm chế được lòng mình, nhìn thấy anh là em không sao bình tâm được, chẳng lẽ đó là lỗi của anh?”

Hạ Mộc Ngôn: “…”

Phải chăng cô ngủ quá nửa đêm đột nhiên tỉnh lại cho nên đầu óc còn hơi mơ hồ, chỉ nói mấy câu đã bị anh “thuyết” cho đuối lý rồi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.