Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 453




Chương 453:

“Vậy sao? Vậy thì tốt hơn nên xưng hô là cô Hạ.” Cô con gái của thầy hiệu trưởng lại liếc nhìn Hạ Mộc Ngôn, nói.

Hạ Mộc Ngôn cảm thấy nuốt không trôi. Cô vừa buông đũa, đặt tay lên bàn thì bỗng nhiên anh nắm chặt lấy tay cô.

“Cô ấy là người mà tôi vô cùng yêu thương. Tình yêu này sâu sắc đến mức hai tiếng bà Lục cũng không đủ để biểu đạt tất cả.”

Lục Cẩn Phàm vừa dứt lời, cả bàn đều lặng như tờ.

Lục Cẩn Phàm vừa dứt lời, cả bàn lặng như tờ.

Gương mặt của mọi người đều thể hiện sự kinh ngạc ở mức độ khác nhau.

Ban đầu còn có người nghĩ rằng hôn nhân của Lục Cẩn Phàm có thể là một cuộc hôn nhân thương mại. Tuy Hạ Mộc Ngôn được gọi là “bà Lục” nhưng có lẽ cũng chỉ là vợ trên danh nghĩa, tình cảm hai người chắc cũng nhạt nhòa, sự ăn ý của vợ chồng chắc là do ở với nhau lâu mà thôi. Dù sao, một người đàn ông đã tạo dựng được cho mình một sự nghiệp lừng lẫy trên thương trường thì cũng không cần quá câu nệ tiểu tiết.

Hẳn là sẽ không có chuyện chính miệng Lục Cẩn Phàm công khai tình cảm của mình dành cho vợ trước mặt mọi người. Vả lại, đã từ lâu rồi, hai tiếng tình yêu không còn làm bất cứ ai trên thế gian này xúc động nữa.

Họ vốn đều nghĩ như vậy.

Nhưng trong lúc nhất thời, câu nói bình thản và tự nhiên của Lục Cẩn Phàm khiến cô con gái của hiệu trưởng nghẹn lời không biết phải nói gì. Vẻ mặt gượng gạo, khóe môi hơi nhúc nhích, nhưng cô ta không còn dám khiêu khích Hạ Mộc Ngôn nữa.

“Tổng Giám đốc Lục đang tỏ tình trước mặt mọi người à? Chắc không phải Tổng Giám đốc Lục mỗi ngày ở nhà đều tỏ tình như vậy chứ?” Một lãnh đạo trường cười ha hả hỏi.

“Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời tôi được chứng kiến màn thổ lộ tình cảm như thế này. Hẳn là tình cảm giữa ông bà Lục rất sâu sắc, nên ông Lục mới có thể bày tỏ tình yêu của mình công khai và rành mạch như vậy trước mặt mọi người…”

“Sống đến tận tuổi này rồi, còn phải thấy cảnh tượng “ngược cẩu” như thế này! À, gọi là “ngược cẩu” có đúng không vậy? Đây là từ mới mà tôi nghe sinh viên nói với nhau…”

Mặt Hạ Mộc Ngôn đã bắt đầu nóng lên, để tránh cho mặt mình đỏ ửng lên, cô vội cầm ly nước lên uống để bình tĩnh lại.

Trong lúc đó, cô con gái của hiệu trưởng có phần không kiềm chế được cảm xúc, viện cớ cần vào phòng vệ sinh rồi rời đi. Hiệu trưởng thấy vậy cũng cảm thấy khó xử, tự trách mình trước đó chưa điều tra rõ ràng tình trạng hôn nhân của Lục Cẩn Phàm mà đã nghĩ tới chuyện mai mối, khiến con gái mình bị mất thể diện.

Hạ Mộc Ngôn mỉm cười đưa đẩy vài câu xã giao với mấy vị lãnh đạo đang lên tiếng lấy lòng, rồi điềm tĩnh ngồi im tiếp tục dùng bữa.

Giữa lúc đó Hạ Hoằng Văn gọi điện thoại tới, Hạ Mộc Ngôn đứng lên đi ra ngoài cửa phòng VIP bắt máy. Giọng Hạ Hoằng Văn lạnh nhạt: “Ba đã biết chuyện của Mộng Nhiên rồi, con cũng đừng đặt nặng trong lòng. Đây không phải lần đầu tiên con bé làm càn làm bậy. Ba đã nhiều lần cho nó cơ hội, thế mà lần này nó lại chạy tới thành phố T gây chuyện với con. Noãn Noãn, con đừng tin những lời hàm hồ của nó, ba nhất định sẽ lấy lại công bằng cho con!”

Hạ Mộc Ngôn biết hôm nay Hạ Hoằng Văn đã trở về Hải Thành. Như vậy là trong chuyến đi này, ông vẫn không thể dành thời gian tới gặp cô.

“Không sao đâu ba, ba cũng đừng làm việc quá vất vả, chuyện của Mộng Nhiên con hiểu rõ mà.” Hạ Mộc Ngôn cầm điện thoại di động đứng bên ngoài phòng VIP, nhẹ nhàng nói: “Ba vừa về đến nhà nên tranh thủ nghỉ ngơi sớm một chút đi. Chuyện trong nhà rồi sẽ ổn cả thôi, sức khỏe của ba là quan trọng nhất, đừng vì mấy chuyện đó mà quá lo lắng và kích động.”

“Con đã bị Mộng Nhiên chỉ mặt mắng chửi rồi, nếu ba không xử lý nó nghiêm khắc, e là nó càng ngang ngược không coi ai ra gì!”

Hạ Hoằng Văn tức giận nói: “Hai ngày nay ba đang thu xếp cho nó ra nước ngoài. Nó đã sắp hai mươi mốt tuổi rồi mà chỉ ở nhà không chịu làm việc gì. Nó không giống con trước kia sớm ra nước ngoài du học, mấy năm nay thật sự là do ba quá nuông chiều nó mà sinh hư. Để ba xem, nếu nó vẫn chứng nào tật nấy, thì ba sẽ nhanh chóng đưa nó ra nước ngoài. Như vậy, ít phải nhìn thấy nó, ba cũng đỡ phiền lòng, mà nó cũng không còn đường quay về làm phiền con và Lục Cẩn Phàm.”

Hạ Mộc Ngôn liếc nhìn đồng hồ: “Hiện giờ con đang ăn ở ngoài, không biết mấy giờ mới có thể về nhà. Sau khi về, nếu ba chưa đi ngủ, con sẽ gọi điện thoại cho ba nhé?”

Sau một thoáng im lặng, Hạ Hoằng Văn nói: “Con cứ lo việc của con, không cần gọi điện thoại cho ba. Nhưng mà những lời nói linh tinh kia của Mộng Nhiên, có phải con…”

Hạ Mộc Ngôn nói thẳng: “Ba, tuy làm việc gì Mộng Nhiên cũng tỏ ra quá khích, nhưng có một số việc không có lửa thì sao có khói. Con luôn mong muốn mình mãi mãi vẫn là con gái của ba, nhưng con càng muốn biết sự thật hơn. Bây giờ con lớn rồi, cũng cần phải nói chuyện cho rõ ràng. Con vẫn mong hai ba con mình có dịp nói chuyện tường tận hơn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.