Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 445




Chương 445:

Cho dù thật sự đúng như Hạ Mộng Nhiên nói, năm xưa mẹ mang thai Hạ Mộc Ngôn rồi mới cưới Hạ Hoằng Văn, cho nên ba ruột của cô đương nhiên không phải là Hạ Hoằng Văn, nhưng hai người cũng vẫn là chị em cùng mẹ khác cha. Trước đó, hai người từng nghĩ mình có quan hệ huyết thống gần gũi nhất, nhưng bây giờ, quan hệ máu mủ giữa hai người đã giảm chỉ còn một nửa.

Khi Hạ Mộc Ngôn nói lời này, khuôn mặt cô rất bình thản, thế nhưng đôi mắt đen nhánh và ánh mắt quyết liệt của cô khiến cho người khác không dám nhìn vào, đặc biệt là một người vốn có tật giật mình.

“Cô coi tôi là em ruột bao giờ?” Hạ Mộng Nhiên vốn rất chột dạ, nhưng vẫn ưỡn ngực đứng thẳng người.

Thấy Hạ Mộc Ngôn không trả lời, Hạ Mộng Nhiên định nói tiếp thì bỗng nhiên bị Thịnh Dịch Hàn lườm một cái, cô ta cắn môi không nói gì nữa.

Hạ Mộc Ngôn cong môi lên, mỉm cười mà nét mặt lạnh nhạt: “Đúng vậy, cô cũng chưa từng coi tôi là chị ruột. Trên đời này, đến cả người thân nhất mà cũng có thể nói bỏ là bỏ, huyết thống cũng muốn đổi là đổi. Mộng Nhiên, cô đã như vậy thì từ nay về sau, tôi sẽ không nương tay với cô nữa!”

“Cô…” Hạ Mộng Nhiên không rõ Hạ Mộc Ngôn thờ ơ nói một câu như vậy là có ý gì, lại lo lắng Thịnh Dịch Hàn sẽ thật sự tức giận mà không giúp đỡ mình sau khi trở về Hải Thành nữa, nên cô ta không dám làm càn trước mặt anh ta. Hạ Mộng Nhiên nhìn chằm chằm theo bóng lưng Hạ Mộc Ngôn. Rõ ràng đó chỉ là một câu nói nhẹ nhàng hờ hững, nhưng không hiểu sao lại khiến cô ta cảm thấy tim mình ớn lạnh.

Nương theo ánh đèn trong hành lang, Lục Cẩn Phàm nhìn Hạ Mộc Ngôn đi ra ngoài. Anh cảm thấy dường như cô có điều gì đó vốn luôn do dự không biết có nên níu giữ hay không, rồi trong khoảnh khắc này cô đã quả quyết buông tay. Đôi mắt đen như nhung của anh nheo lại, hết sức lạnh lùng và hờ hững nói với người ở phía sau: “Đưa cô Hai nhà họ Hạ tới chỗ Chủ tịch Hạ. Đối với loại chuyện vặt vãnh trong nhà như thế này, người họ Thịnh là người ngoài, nên bớt nhúng tay vào đi!”

Ánh mắt Lục Cẩn Phàm chỉ hờ hững lướt qua khuôn mặt đang mỉm cười của Thịnh Dịch Hàn.

Trong hành lang rất yên tĩnh.

“Đừng, tôi không tới chỗ ba tôi đâu, tôi muốn đi cùng anh Thịnh!”

“Câm miệng!”

Lục Cẩn Phàm ném ra hai tiếng trầm thấp, đôi mắt lạnh lùng lướt qua, lặng lẽ nhưng khiến người khác khiếp sợ.

Vai Hạ Mộng Nhiên co rụt lại.

Điện thoại di động trên người Lục Cẩn Phàm rung lên. Anh bình thản cầm điện thoại lên nhìn qua, rồi nhanh chóng nhận cuộc gọi: “Có chuyện gì?”

Không rõ đầu bên kia nói gì, giọng anh vẫn bình thản không để lộ cảm xúc: “Tôi biết rồi.”

Sau mấy câu đối thoại ngắn gọn, anh liền tắt máy.

Hạ Mộc Ngôn đã ngồi chờ trên xe đỗ bên ngoài câu lạc bộ. Lục Cẩn Phàm mở cửa xe, thấy cô khoác chiếc áo vest của mình ngồi ở vị trí phụ lái, mắt vẫn nhìn vào điện thoại di động nhưng ngón tay lại liên tục vuốt lên vuốt xuống trên màn hình, dường như cũng không thật sự nhìn vào cái gì.

“Có muốn anh đưa em đi gặp ba em không?” Lục Cẩn Phàm chăm chú nhìn cô, thản nhiên hỏi: “Chỉ có ông ấy mới có thể cho em một đáp án chính xác nhất về nghi vấn trong lòng em.”

“Dạ thôi, bên đó ba em cũng đang được đối tác mời đi. Nếu như ba em có thể dành thời gian cho em thì ba đã đến thăm em rồi. Mà chuyện cũ năm xưa, ba em không muốn nhắc tới, em cũng sẽ không gặng hỏi. Cho dù thế nào, mấy năm nay tình cảm ba dành cho em là thật. Dù quan hệ huyết thống có thế nào thì ông vẫn đối xử với em như con ruột. Nếu bây giờ em đi hỏi chuyện đó, chỉ sợ ông sẽ đau lòng.” Hạ Mộc Ngôn buông điện thoại di động xuống, rốt cuộc cũng không gọi điện thoại cho Hạ Hoằng Văn.

Lục Cẩn Phàm vuốt tóc cô: “Em nghĩ thông suốt được như vậy là tốt rồi. Những chuyện này cũng không thể ảnh hưởng tới quãng đời sau này của em được. Đừng nghĩ ngợi nhiều, sự thật rốt cuộc rồi cũng sẽ phơi bày, mọi chuyện đều đã có anh bên cạnh em, biết chưa?”

Hạ Mộc Ngôn bỗng liếc anh: “Vậy người anh muốn kết hôn, rốt cuộc là tiểu thư của nhà họ Hạ, hay là…”

“Là em.” Lục Cẩn Phàm cắt ngang lời cô: “Em họ gì, đối với anh không quan trọng!”

Tuy cô đã biết Lục Cẩn Phàm sẽ nói như thế, nhưng phụ nữ vốn là như vậy, chỉ khi được nghe chính miệng người đàn ông của mình nói ra thì mới hài lòng.

Bởi vậy, nghe anh nói xong, Hạ Mộc Ngôn liền mỉm cười thỏa mãn như một đứa trẻ.

***

Trên đường về nhà, Hạ Mộc Ngôn đưa mắt nhìn ánh đèn đường rực rỡ sắc màu, nói: “Lúc trước em còn thắc mắc Hạ Mộng Nhiên sao có đủ bản lĩnh mua chuộc được Thư ký Chu. Cho dù cô ta có thể liên lạc được với Thư ký Chu, nhưng cũng không có khả năng mua chuộc một câu lạc bộ lớn như thế này ở thành phố T, tay cô ta lại càng không thể vươn dài được như vậy. Bây giờ, xem ra sự cảnh giác của em là đúng rồi. Trước kia, khi rời khỏi nhà họ Hạ, Thịnh Dịch Hàn cũng đã dòm ngó nhà họ Hạ. Sau khi trở lại nhà họ Thịnh, việc đầu tiên anh ta muốn làm là chiếm đoạt nhà họ Hạ. Có vẻ như bây giờ Hạ Mộng Nhiên đã bị anh ta tẩy não nghiêm trọng rồi, cuối cùng bị anh ta bán mà vẫn có thể vui vẻ đếm tiền cho anh ta!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.