Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 440




Chương 440:

Đầu thật sự rất choáng váng, Hạ Mộc Ngôn mấy lần muốn đứng lên nhưng đều ngã xuống sofa.

Cô vùng vẫy một hồi rồi đành bỏ cuộc, đưa một tay day day mi tâm, một tay cầm lấy điện thoại di động xem giờ.

Cô mơ mơ màng màng nghĩ, không biết vừa rồi Lục Cẩn Phàm có nghe rõ những gì mình nói qua điện thoại không? Lúc đó cô hạ giọng nói rất nhỏ, hơn nữa anh đang họp, chỉ sợ anh không nghe được…

Hạ Mộc Ngôn cắn môi, cố giữ đầu óc tỉnh táo.

Không biết đã qua bao lâu, một phút, hai phút, hay là đã mười phút rồi?

Ngay khi ý thức của Hạ Mộc Ngôn càng lúc càng trở nên mờ mịt, bắt đầu chìm vào cơn mê, cửa phòng bất ngờ vang lên một tiếng động lớn khiến cô giật mình tỉnh lại.

Hạ Mộc Ngôn nhướng mắt lên nhìn bóng dáng Lục Cẩn Phàm đang tới gần, vẻ mặt anh rất nghiêm nghị. Khi nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn nằm rũ rượi trên sofa, anh đưa ánh mắt lạnh như băng lướt quanh phòng VIP một vòng, cuối cùng dừng lại ở chén trà trên bàn.

Vừa nhìn thấy gương mặt của Lục Cẩn Phàm, Hạ Mộc Ngôn liền thở phào nhẹ nhõm. Cảm nhận được anh đang tới gần, mùi hương đàn ông thanh sạch và quen thuộc đó mang lại cho cô cảm giác yên tâm, khiến đầu óc đang mụ mị của cô lập tức tỉnh táo lên rất nhiều. Anh xoa mặt cô, xác định cô không sao, lại thấy dáng vẻ mơ hồ của cô liền đứng lên.

Chỉ vài phút sau, mấy người mà Hạ Mộc Ngôn chưa hề gặp mặt trước đây đều ngã xuống trước cửa phòng.

Hạ Mộc Ngôn lại thấy Lục Cẩn Phàm bước tới mở cửa sổ để không khí bên ngoài tràn vào.

Được hít thở bầu không khí trong lành, cô càng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Cô đang gắng gượng ngồi dậy thì chợt nghe thấy âm báo có cuộc gọi nhỡ vào điện thoại, quả nhiên cửa sổ mở ra thì mới có sóng di động.

Nhưng đó là cuộc gọi của Lục Cẩn Phàm gọi tới cho cô một phút trước đó, còn có cả những cuộc gọi trước đó hai phút, ba phút…

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi hơn mười phút, Lục Cẩn Phàm đã liên tục gọi cho cô rất nhiều lần.

Hạ Mộc Ngôn đã tỉnh táo lại rất nhiều, cô thấy ngoài cửa có người đi vào, lại nghe giọng nói rõ ràng rành mạch nhưng lạnh như băng của Lục Cẩn Phàm: “Tôi không có hứng thú tìm hiểu người chịu trách nhiệm đứng đằng sau Câu lạc bộ là kẻ nào. Tuy nhiên tôi nghĩ ông chủ của các người cũng không muốn tôi biết hắn là ai đâu.”

Lập tức, mấy người đi cùng Lục Cẩn Phàm đi thẳng tới phòng vệ sinh lấy vài miếng giẻ lau, nhét vào miệng mấy tên nằm trên mặt đất.

Lúc này chuông điện thoại đi động của Hạ Mộc Ngôn lại vang lên, cô nhận cuộc gọi, giọng nói nghiêm nghị của Hạ Hoằng Văn vang lên: “Noãn Noãn, lúc nãy con gọi điện cho ba sao?”

Nghe giọng điệu của ông, rõ ràng là không hay biết chuyện xảy ra ở thành phố T bên này.

“Ba, ba đang ở Hải Thành hay thành phố T?” Hạ Mộc Ngôn hỏi.

“Sao con biết ba đang ở thành phố T? Gần đây công ty có đối tác từ thành phố T tới, ba sang đây thị sát. Nhưng thật sự là quá gấp gáp nên ba không có thời gian tới thăm con. Ai nói cho con biết vậy?”

“Hiện giờ ba đang ở đâu?”

“Ba đang ở nhà hàng do đối tác sắp xếp, lúc này không lấy đâu ra thời gian. Xe của phía đối tác đang đợi dưới lầu nhà hàng rồi. Trước khi về Hải Thành, nếu có thời gian, ba sẽ đến Đại học T thăm con.”

“Vậy ba tranh thủ đi đi, con không sao.”

“Thật sự là không sao chứ? Cái con bé này, thường ngày con rất ít khi gọi điện thoại cho ba. Lúc nãy ba vẫn để điện thoại di động trong túi, sơ ý thế nào lại ấn vào nút tắt tiếng. Vừa rồi ba mới nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của con.”

“Dạ, không sao đâu ba.”

Nói xong, để Hạ Hoằng Văn không gặng hỏi thêm, Hạ Mộc Ngôn liền tắt điện thoại. Cô sợ ông biết chuyện thì lại lo lắng.

Sở dĩ cô tin lời Thư ký Chu là bởi vì lúc chat với Hạ Điềm qua điện thoại vào buổi tối cuối tuần, cô đã thuận tiện gửi cho trợ lý của Hạ Hoằng Văn một tin nhắn, hỏi cô ấy về hành trình gần đây của ông. Trợ lý xác nhận Hạ Hoằng Văn có chuyến đi tới thành phố T thì cô mới tin chắc.

Kết quả thật không ngờ, kẻ giấu mặt kia vậy mà biết rõ về nhà họ Hạ hơn cả cô, càng nắm được thường ngày Hạ Mộc Ngôn hay tiếp xúc và tin tưởng những ai. Mạng lưới quan hệ của Tập đoàn Hạ thị vốn rất đơn giản, cho tới nay Thư ký Chu đều làm việc rất ổn, tạo được cảm giác yên tâm và tin cậy.

Trán Hạ Mộc Ngôn đột nhiên mát lạnh khiến đầu óc cô càng tỉnh táo hơn.

Cô ngẩng lên, nhìn thấy Lục Cẩn Phàm cầm một chiếc khăn mặt bọc đá chườm lên trán mình. Theo phản xạ, cô vội đưa tay lên đỡ lấy chiếc khăn mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.