Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 430




Chương 430:

Có nhiều khi cô còn hung dữ hơn cả người ta.

Anh lại nhìn cô một lát, sau đó trằn trọc cọ xát lên môi cô, giọng nói trầm khàn trêu chọc lòng người: “Chỉ có anh mới có thể ăn hiếp được em.”

Hạ Mộc Ngôn: “…” Nói càn thì cũng phải nói thật chút chứ.

Bị anh ăn hiếp còn không phải là ăn hiếp trên giường sao! Điện thoại Hạ Mộc Ngôn vang lên, Bạch Vi gọi đến thúc giục: “Sao em đi vệ sinh lâu thế? Một giờ chiều có tiết Giáo sư Lâm đấy, bây giờ là mười hai giờ bốn mươi lăm rồi.”

“Em ra ngay đây.” Dứt lời, Hạ Mộc Ngôn tắt điện thoại.

Vốn định bước thẳng ra ngoài, nhưng không ngờ cô lại bị anh ôm vào lòng.

Hạ Mộc Ngôn ngẩng đầu, hôn lên cằm anh.

“Chồng à, hôm nay nhìn anh diễn thuyết trên sân khấu cực kỳ đẹp trai.” Hạ Mộc Ngôn cười khanh khách: “Còn đẹp trai hơn cả lúc bình thường.

Hôm nay đứng trước mặt một đám sinh viên trẻ năng động, nhưng cả người anh cứ như tỏa sáng vậy.” Lục Cẩn Phàm chưa từng nghe Hạ Mộc Ngôn khen anh một cách trực tiếp như vậy, tầm mắt anh khựng lại, nhìn cô chằm chằm.

“Em nghĩ trên đời này không người đàn ông nào mặc áo sơ mi hợp hơn anh đâu.” Hạ Mộc Ngôn lại cắn cằm anh một cái: “Lúc anh đứng đó nói chuyện, thật sự là khiến người ta muốn xé toạc áo sơ mira, nhào vào lòng anh.” Ánh mắt trong trẻo anh tuấn của anh hơi nhướng lên, màu mắt sẫm lại, chậm rãi nói: “Tối nay anh cho em cơ hội này.” Thật ra Hạ Mộc Ngôn chỉ định trêu chọc anh, ai bảo dáng vẻ anh khen vợ mình trước mặt người khác hấp dẫn như vậy! Nhưng không ngờ một câu nói này của anh đã khiến kế hoạch của cô sụp đổ.

Mặt Hạ Mộc Ngôn nóng bừng lên, chuồn ra khỏi ngực anh thì lập tức tông cửa chạy ra ngoài.

Hạ Mộc Ngôn vừa mở cửa thì đã nhìn thấy Lăng Phi Phi không biết từ đầu chạy đến mà lại đứng trước nhà vệ sinh, mặt mày đen sì nhìn chằm chằm Hạ Mộc Ngôn, muốn xuyên qua Hạ Mộc Ngôn để nhìn nhà vệ sinh sau lưng cô.

“Có phải Lục tổng ở đây không?” Lăng Phi Phi nghi ngờ, trợn mắt chất vấn.

Hạ Mộc Ngôn đi ra, chậm rãi đóng cửa phòng sau lưng: “Không có.”

“Không có?” Lăng Phi Phi bước lên trước: “Vừa rồi tôi còn thấy anh ấy đi vào hướng này.

Đây cũng chẳng phải cửa ra vào căn tin, sao có thể không có.” Hạ Mộc Ngôn bình tĩnh đáp: “Vừa rồi hình như anh ấy có vào đây.

Nhưng chắc xong việc thì đi rồi, chẳng lẽ còn ở lại đây ăn cơm à?” Lục Cẩn Phàm đang trong nhà vệ sinh: “…”

Hạ Mộc Ngôn còn tưởng rằng Phong Lăng nghỉ ngơi hai ngày là có thể trở lại, nhưng khi cô gọi điện thoại đến hỏi, Phong Lăng lại khàn giọng bảo cần nghỉ ngơi thêm mấy ngày.

Hạ Mộc Ngôn không yên tâm, lập tức chạy đến chỗ Phong Lăng.

Cô gõ cửa cả nửa ngày mới có người ra mở.

Giây phút cửa hé ra, Hạ Mộc Ngôn nheo mắt lại.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Phong Lăng vừa tiều tụy lại mất tinh thần như vậy.

Nhìn mái tóc ngắn rối bù đã dài đến mang tai của Phong Lăng, Hạ Mộc Ngôn chần chừ một lát rồi mới đi vào: “Sao rồi? Vết thương đã ổn hơn chưa? Cô ngã bệnh hay là…”

“Tôi không sao, sao cô lại đến đây?” Phong Lăng xoay người, dường như cố ý tránh né ánh mắt của Hạ Mộc Ngôn.

Ngay lúc Phong Lăng xoay người, Hạ Mộc Ngôn nhìn thấy trên cổ Phong Lăng có hai vết màu đỏ thật rõ ràng.

Hạ Mộc Ngôn lập tức nhào đến, kéo Phong Lăng trở lại.

Lúc này Hạ Mộc Ngôn mới càng thấy rõ dấu vết trên cổ cô.

Vì Hạ Mộc Ngôn vô tình kéo mép cổ áo, nên không chỉ thấy trên cổ mà xung quanh xương quai xanh của Phong Lăng đều chi chít dày đặc những dấu chấm nhỏ.

Dĩ nhiên Hạ Mộc Ngôn nhận ra những vết này.

Mỗi lần Lục Cẩn Phàm mất khống chế ở trên giường, xuống tay hơi nặng, buổi sáng tỉnh lại, cô đều thấy những vết như vậy trên người.

Nhưng bình thường Lục Cẩn Phàm rất để ý đến cảm nhận của cô, cho nên tình trạng này ít khi xảy ra, nếu có thì vết hôn cũng không quá nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.