Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1218




Chương 1218:

Nam Hành lạnh lùng nhìn anh ta: “Cậu muốn đưa ai lên giường tôi?”

Vẻ mặt Hàn Kình ngưng trệ, anh ta chợt ôm bụng kêu “ái” một tiếng, nói là bị đau bụng rồi bỏ lại Tiểu Hứa, xoay người chạy thẳng tới nhà vệ sinh chung của căn cứ.

Tiểu Hứa ngẩn người đứng tại chỗ như cột đá. Đầu tiên anh ta sợ tới mặt biến sắc, sau đó lập tức thấy da đầu tê dại.

“Ha ha, lão đại, anh nghe nhầm rồi. Tôi nói buổi tối mọi người cùng ra ngoài uống rượu, nếu có ai uống nhiều quá thì chắc phải nằm bò trên giường không dậy nổi…”

Mặt Nam Hành không hề lộ ra chút cảm xúc nào.

Tiểu Hứa bỗng suy nghĩ một hồi, quay đầu nhìn về căn phòng của Phong Lăng cách đó không xa, rồi lại nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình: “Lão đại, giờ này anh tới đây làm gì vậy?”

Nam Hành đưa mắt nhìn anh ta: “Tôi cần giải thích với cậu sao?”

Tiểu Hứa: “… Không, không cần!”

“Chẳng qua là, lão đại, vừa rồi tôi có giúp anh hỏi rồi, Phong Lăng cũng sẽ đi.” Tiểu Hứa đàng hoàng nhận luôn đó là công lao của mình.

Nam Hành khựng lại, cười khẩy: “Cậu ta đi là việc của cậu ta, liên quan gì tới tôi?”

“Vậy anh chạy tới chỗ của Phong Lăng làm gì? Lúc cậu ấy đi thì anh đừng đứng gần mấy thành viên của đội một quá, cứ để một mình cậu ấy đi với mọi người là được. Vừa hay tôi còn muốn cụng ly với đám người đội một, không có vầng hào quang của anh che khuất thì tôi mới được trải nghiệm cảm giác nông nô vươn mình khởi nghĩa một lần. Tôi sẽ là người đẹp trai nhất, không ai được phản bác hết!” Dù sao Hàn Kình đã chuồn đi rồi nên Tiểu Hứa cứ thế mặt dày nói khoác không biết ngượng.

Nhưng cuối cùng Tiểu Hứa cũng không làm khởi nghĩa nông dân được, bởi vì sau khi Nam Hành biết Phong Lăng sẽ đi, anh không tiếp tục đi vào trong nữa.

Nhưng trong bữa tiệc rượu buổi tối, đương nhiên anh không có ý định để cho một mình Tiểu Hứa đi vào đội một để uống rượu.

Địa điểm là do mấy sĩ quan huấn luyện trong căn cứ cùng chọn ra. Ở gần căn cứ XI có một khách sạn cao cấp thì khẳng định người đầu tư khách sạn này có quan hệ với nhà họ Lệ. Rõ ràng là khách sạn sang trọng mà lại mở ở khu ngoại ô, đó chính là tự tìm đường chết, lượng khách sẽ không nhiều. Nhưng hiển nhiên người ta đang muốn lấy lòng nhà họ Lệ và căn cứ XI nên khách sạn này mới xuất hiện ở đây.

Dọc đường, Tiểu Hứa vẫn thở dài: “Không phải nói để một mình tôi đi chúc rượu đội một hay sao? Lão đại, vừa rồi anh hẹn đám Hàn Kình buổi tối uống mấy ly là thế nào? Trước kia anh còn nói, đội nào mà chẳng giống nhau, hôm nay sao anh cứ tóm lấy đội một không tha thế?”

Lệ Nam Hành: “Trong căn cứ đúng là đội nào cũng giống đội nào. Đội một tốt xấu gì cũng là do tôi tự mình huấn luyện, ở chung nhiều năm đương nhiên sẽ có tình cảm. Uống mấy ly rượu còn phải ngại cậu à?”

“Anh dẫn theo cả một đám người, nhưng sợ là chỉ có tình cảm với một người thôi.”

“Cút.”

Thân là nhân vật chính được căn cứ chào đón, Nam Hành dẫn theo Tiểu Hứa và mấy người nữa cùng đi. Mà đám nhân vật phụ đã sớm được Hàn Kình dẫn đến nơi hẹn rồi.

Bình thường khi ở trong căn cứ, Hàn Kình vẫn luôn thống nhất mặc đồ màu đen để làm trang phục chiến đấu. Hôm nay hiếm khi được ra ngoài, hơn nữa còn không phải đi làm nhiệm vụ nên anh ta muốn phô trương vẻ đẹp trai, mặc một bộ âu phục hiếm có không biết mua ở đâu ra. Trông anh ta cũng khá là tuấn tú, chỉ là ở nơi này thì nhìn cứ như quản lý đại sảnh vậy, chỉ có thể dùng từ đẹp trai bóng bẩy để miêu tả. Mà hôm nay, các thành viên khác trong căn cứ cũng có không ít người thay trang phục với đủ kiểu dáng đang thịnh hành, hoặc mặc áo sơ mi quần âu. Đám thanh niên mới lớn bình thường ai nấy đều rất cường tráng, hôm nay lại trông vô cùng bảnh bao.

Có chừng mười sĩ quan huấn luyện trong căn cứ đi theo Nam Hành tới khách sạn Kim Bích Huy Hoàng.

Nhìn cách trang trí bên ngoài thì có thể nhận ra khách sạn này không phải sản nghiệp của nhà họ Lệ. Mấy ông cụ nhà họ Lệ đều là người từng trải nên quá hiểu, nếu trong tay nắm quyền lực thì khi buôn bán không thể để lộ mình quá sắc bén gây sự chú ý. Vậy nên phần lớn sản nghiệp của nhà họ Lệ đều vô cùng đơn giản, khiêm tốn.

Mà khách sạn này lại đặt tên là Kim Bích Huy Hoàng, từ trong ra ngoài đều lộ ra hơi hướm giàu sang phú quý.

Ngay cả sàn nhà cũng vàng rực rỡ.

Vách tường cũng mang theo màu vàng lấp lánh.

Phòng riêng rộng tới mấy trăm mét vuông, ngay cả mấy ly rượu trên bàn uống nước cũng cũng là màu vàng chói lọi.

Trên trần có một quả cầu xoay tròn màu vàng, bật lên là bốn phương tám hướng đều lấp lánh ánh vàng, mang lại cảm giác như đang ở một hộp đêm ở trong nước.

Các thành viên trong căn cứ đúng là chỉ nghĩ tới việc đi uống rượu chứ không để ý tới khung cảnh nơi này. Chỉ có vài người cùng đi với Nam Hành là biểu cảm có hơi phức tạp khi nhìn vào trong, tỏ vẻ một lời khó có thể nói hết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.